Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 2704 - Chương 2701: Chiến Tranh Tại Thái Uyên (3)

Đan Hoàng Võ Đế Chương 2701: Chiến tranh tại Thái Uyên (3)

Đám người Chu Thái ở sâu trong hòn đảo đều nhao nhao kinh động, rời khỏi cung điện nhìn ra phương bắc.

Khoảng cách mặc dù xa xôi, nhưng cũng có thể nhìn thấy cường quang sáng chói giống như mặt trời nổ tung, nhìn thấy đại triều năng lượng hoắc loạn trời đất.

- Khương Nghị tới? Làm sao lại nhanh như vậy! Mẫu thân nó, vừa nhận được tin tức thì liền nhào tới sao?!

Mặc dù Chu Thái được tôn làm Nhân Hoàng, nhưng hắn cũng không chịu nổi loại nguy cơ đột nhiên xuất hiện này.

Quá nhanh, tới quá nhanh.

Thần Tôn và những người khác chỉ vừa mới rời khỏi được mười ngày thôi mà!

- Rút lui!!

Chu Thái quả quyết hô to, các 'vết nứt Địa Ngục' bọn hắn bố trí ở xung quanh pháp trận, tới kịp!

- Rút lui?

Thị vệ bên cạnh ngạc nhiên.

- Không rút lui giữ lại chờ chết sao? Dựa vào chút thực lực ấy của chúng ta gánh vác được sao? Lập tức đi đến U Minh Địa Ngục, hủy đi con đường, ngăn chặn bọn hắn đuổi bắt.

- Thái Uyên Cực Địa chẳng phải là...

- Chúng ta không cần quan tâm, rút lui!!

- Tuân lệnh!!

Các cường giả Xích Thiên Thần Triều hốt hoảng rút lui, đều không lo được phá giải pháp trận cùng tài nguyên trấn thủ, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống vết nứt.

Sau khi bọn người Khương Nghị công phá bình chướng thì liên tiếp ngừng lại.

Quá dễ dàng!

Một đợt thế công đã kích phá?

Mà... mặc dù Thái Uyên Cực Địa nhanh chóng hỗn loạn, nhưng nhân số chạy trốn, năng lượng bị rung chuyển cũng đều kém nhiều so với những gì được dự đoán.

Vì sao lại khác thường!

Bọn hắn lập tức nghĩ đến là có bẫy!

Đông Hoàng Toại trước tiên đã chộp tới một đệ tử Thái Uyên Cực Địa:

- Người của các ngươi đâu?

- Đi đại gia ngươi!

Đệ tử kia dữ tợn, lập tức tự bạo, phun ra tử khí tà ác, phóng tới Đông Hoàng Toại.

- Ngọa tào... ngươi...

Đông Hoàng Toại ngăn trở máu thịt vụn, lại bắt một đệ tử Thái Uyên khác.

- Ta nguyền rủa ngươi chết không yên lành! Kiếp sau làm con heo đi! Lão tử sẽ chiên ngươi!

Đệ tử Thái Uyên hét lớn, không đợi bị Đông Hoàng Toại đưa đến bầu trời thì đã thiêu đốt huyết nhục hóa thành chú ấn quỷ dị, phóng tới Đông Hoàng Toại.

- Quỳ xuống, sống! Đứng đấy, chết!!

Đông Hoàng Toại cuồng vũ tại khung trời, ngưng tụ ngàn vạn lưỡi dao không gian, tràn ngập đất trời đánh về phía sơn lâm hỗn loạn.

Kết quả ngoại trừ chạy trốn tứ tán thì chính là quay người giận mắng nguyền rủa, gần trăm tên đệ tử Thái Uyên vậy mà không có một ai quỳ xuống, dưới lưỡi dao không gian đầy trời hóa thành mảnh vỡ, nhuộm đỏ cả sông núi.

Đám người cau chặt lông mày, bá chủ đại dương này thật có khí phách.

- Xông cho ta!!

- Đông Hoàng tộc làm tốt phối hợp! Chuẩn bị ứng biến bất cứ lúc nào!

Khương Nghị bay thẳng lên trời, đuổi giết vào sâu trongThái Uyên Cực Địa.

Theo Xích Thiên cường giả rút lui, trước đó Xích Thiên Thần Triều hao phí số lượng lớn vật liệu cùng tinh lực trù hoạch kiến lập Xích Thiên pháp trận đã bình tĩnh, bọn người Khương Nghị lại lần nữa tuỳ tiện đột phá. Nhưng loại tình huống quỷ dị này để bọn hắn càng khẩn trương.

Quét ngang mấy trăm dặm, vậy mà lại không có phát giác được khí tức của một cường giả?

Chuyện này không bình thường!

Khương Nghị lại không lo được phải chăng có bẫy, hắn nhanh chóng mang theo Liệp Thần Thương đuổi giết tới vết nứt Địa Ngục. Bởi vì Thiên Hậu còn đang ở Địa Ngục, nếu thật sự là bẫy, bọn người Thiên Hậu chắc chắn sẽ lâm vào trùng vây, bất luận như thế nào hắn cũng đều muốn đi qua.

- Nhanh nhanh nhanh, nhanh cho ta! Ta đếm đến mười, phía sau cũng mặc kệ!

Chu Thái đứng ở dưới vết nứt, lo lắng gào thét gọi ácc cường giả thần triều trong con đường.

Thời khắc sinh tử, đào mệnh quan trọng, lại còn có người chạy tới thu dọn đồ đạc, đã sớm nhắc nhở bọn hắn đều mang theo tất cả bảo bối trong người.

- Mười… Chín… Tám...

Chu Thái nghiêm nghị gào thét, hận không thể hủy đi con đường ngay bây giờ, nếu không một khi bọn người Khương Nghị giết tới, chắc chắn sẽ là một trường giết chóc.

Nhưng…

Bầu trời chỗ con đường U Minh đột nhiên bị chiếu rọi đến sáng rực, để các cường giả liên tiếp lao ra nhao nhao kinh ngạc, ngay sau đó thì đồng loạt nhìn về phía dưới.

Trên đại địa U Minh ở phía dưới mấy vạn mét, từng luồng từng luồng huyết quang nở rộ, từng mảnh từng mảnh liệt diễm thiêu đốt, mặt đất sụt lún, hoang dã run rẩy, một con tiếp lấy một con Ác Long đụng nát đại địa, phóng lên tận trời, dài đến mấy vạn mét, tráng kiện như núi, toàn thân hiện ra lân giáp đen kịt, ý lạnh um tùm.

Bọn hắn vô ý thức phản ứng là Long tộc tới, nhưng khi lít nha lít nhít 'Ác Long' hỗn loạn phá tan mặt đất, dữ tợn mở ra cái miệng to đáng sợ như chậu máu, thì bất chợt, một cái tên kinh khủng lấp lóe ở trong đầu.

Địa Ma Thụ!!

Đó là ma vật hung tàn nhất tại thế giới Hỗn Độn, Địa Ma Thụ!

Rống!!

Hơn ngàn sợi dây leo lay động mãnh liệt, phát ra tiếng gào thét chấn thiên động địa, thanh triều cuồn cuộn giống như là biển động, phóng lên tận trời mấy vạn mét.

Thiên Hậu, Khương Quỳ, Khương Diễm, Triệu Thời Việt, Hướng Vãn Tình, Tặc Điểu, Tổ Kỳ Lân, Côn Bằng, vân vân..., tất cả đều nhao nhao theo dây leo nổ bắn ra bầu trời, hiện ra mênh mông sát uy, đuổi giết cường giả Xích Thiên.

- Thiên Hậu??

Sắc mặt Chu Thái trong nháy mắt đxa tái nhợt, đám điên này không chỉ có đến nhanh, lại còn có thời gian giáp công hai đường?

Ầm ầm!

Đúng vào lúc này, một mảnh liệt diễm kinh khủng xuyên suốt con đường Địa Ngục, đánh xuyên sóng triều sinh tử, vọt vào không trung Địa Ngục, giáng lâm đến trước mặt đám người Chu Thái.

Bầu không khí hỗn loạn bỗng nhiên an tĩnh, các cường giả Xích Thiên chưa tỉnh hồn lập tức trắng bệch cả mặt, đại não đều như là ngừng suy nghĩ lại tại giờ khắc này.

Khương Nghị liếc nhìn toàn trường, cau chặt lông mày, cứ một đám người như vậy? Những kẻ khác đâu, cất giấu ở phía trên sao? Hay là...

- Những người khác đi Phong Đô Quỷ Giới!

Lúc này, một thanh âm sắc nhọn vang lên, kinh phá bầu không khí yên tĩnh ngắn ngủi.

Là Sở Sanh Ca!

Nàng xông ra khỏi đội ngũ Xích Thiên, phóng tới phía Khương Nghị:

- Là ta! Là ta! Ta là Sở Sanh Ca! Bọn hắn đi Phong Đô Quỷ Giới!

- Ngươi...

Sắc mặt của Chu Thái và đám người lại biến, có người theo bản năng đã muốn ra tay chụp chết nương môn nhi này.

Khương Nghị lao xuống, nghênh tiếp Sở Sanh Ca, thu vào Thông Thiên Tháp, hắn hét lớn một tiếng, vang vọng U Minh:

- Giết!!.

Bình Luận (0)
Comment