- Hoàng Nê Đài tại Mê Ly Chi Hải đâu?
Thứ mà Khương Nghị càng mong đợi chính là cái này.
- Ta muốn giữ lại!
- Thiên hạ, tổng cộng có mười chín tòa nê đài, ta có chủ nê đài, tên là Phong Thần Đài, còn lại mười tám tòa là Thụ Phong Đài. Đợi mười toà nê đài ủng hộ, ta sẽ có thể khống chế toàn bộ sinh tử của các chủ nhân nê đài. Ngươi để lại cho Ngọc Thố khác, liền mang ý nghĩa giao sinh tử cho ta.
- Các ngươi đạt được vài toà rồi?
Thái Âm Ngọc Thố kinh dị, Phong Thần Đài?
Cái tên thật bá đạo.
- Tính cả tòa này của ngươi, hết thảy sáu tòa.
Khương Nghị rất chờ mong có thể trước khi Thương Huyền bắt đầu đại chiến sẽ tập hợp đủ mười toà, như thế thì ngày đầu tiên khai chiến, là hắn có thể để tám vị Thần Ma xâm lấn bị mất mạng tại chỗ.
Nhưng... Chỉ sợ chỉ có thể tưởng tượng thôi.
Huống chi Phong Thần Đài cho tin tức là mười toà trở lên, số lượng càng nhiều, cơ hội có thể khống chế Phong Thần Đài càng lớn.
Sau khi Thái Âm Ngọc Thố do dự mãi, nó vẫn thỏa hiệp.
Hắc thủy sau lưng im ắng cuồn cuộn, một tòa Hoàng Nê Đài màu vàng rực rỡ chậm rãi dâng lên, thần uy trước đó bị ngăn cách bây giờ lại tràn ngập dưới đáy biển.
- Ngu Chính Uyên.
Khương Nghị trực tiếp điểm tên.
- Ta?
Ngu Chính Uyên chấn động tinh thần mãnh liệt, toàn thân nổi lên sóng nhiệt nóng hổi.
- Thế giới Hỗn Độn, Hoàng Nê Đài, đây là cơ hội duy nhất để Hỗn Độn Chiến Khu các ngươi trở lại đỉnh phong, nắm chắc cho tốt.
Khương Nghị có rất nhiều lựa chọn, nhưng Ngu Chính Uyên không thể nghi ngờ là người thích hợp nhất bây giờ, thế giới Hỗn Độn với năng lượng Hỗn Độn đặc biệt phối hợp với khí tức Huyền Hoàng trong Hoàng Nê Đài, thần nguyên lực, đủ để cho hắn trùng kích Thần cảnh trong thời gian ngắn nhất.
Mà thực lực cùng tư thái của Ngu Chính Uyên, đã bày ra trong mấy lần chiến đấu lúc trước, đáng để tin tưởng, cũng đáng được phó thác.
Ngu Chính Uyên hít một hơi thật sâu, thiên ngôn vạn ngữ, hóa thành một tiếng hô to:
- Không phụ kỳ vọng!!
- Hâm mộ thật.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô rung động càng lắc đầu, Hoàng Nê Đài chính là tòa phong thần đài, ai ngồi vào phía trên, chẳng khác nào người đó có cơ hội thành thần.
Nhưng bây giờ thời gian cấp bách, chỉ có thể lựa chọn người thích hợp nhất.
- Hắn có thể thành công sao?
Cơ Lăng Huyên vẫn rất chờ mong Hỗn Độn Chiến tộc biến đổi thành thần.
- Chỉ có thể nói là có cơ hội.
Thương Hàn Nguyệt lắc đầu, mặc dù bên trong thế giới Hỗn Độn có năng lượng Hỗn Độn hùng hậu, nhưng muốn thành thần, đầu tiên Ngu Chính Uyên phải đạt tới Thánh Hoàng đỉnh phong, lại đến Thánh Hoàng đại viên mãn, sau đó lại bắn vọt Thần cảnh.
Nếu như cho hắn thời gian một hai năm thì cũng không có vấn đề, nhưng bây giờ chỉ còn nửa năm.
- Vì sao không cho Tần Vị Ương, nàng hẳn là Thánh Hoàng đại viên mãn.
- Không phải nàng có Thần Nguyên sao.
- Thần Nguyên còn có hiệu quả sao?
- Không rõ.
- Bây giờ chúng ta bắt đầu khế ước. Ta sẽ không giết ngươi, càng sẽ không hại ngươi, ngươi không cần phản kháng.
Thiên Hậu đi tới chỗ Thái Âm Ngọc Thố, đây là lần đầu tiên nàng khế ước với Yêu Thần, lại còn là thái âm Yêu Thần có thể sẽ phát sinh đối xứng cùng Thái Dương Kim Ô, trong lòng có chờ mong, càng có chút khẩn trương.
Tổ Kỳ Lân, Kim Ô, Côn Bằng và các khế ước thú toàn bộ đều vây lại.
Thiên Hậu nói với Kim Bằng:
- Cuối cùng kích phát một lần, mặc kệ được hay không được, ta đều giải trừ khế ước.
Trong khoảng thời gian này, nàng đã suy tính tình huống của Kim Bằng, nếu như cưỡng ép giữ vững quan hệ khế ước, thật có khả năng trong tương lai nàng gặp được nguy hiểm, Kim Bằng sẽ chủ động tế hiến sinh mệnh, nếu như thế, còn không bằng giải trừ khế ước.
Nhưng nàng còn phải thử lại một lần nữa, nhìn xem có thể sáng tạo kỳ tích hay không, để huyết mạch Thiên Bằng thực hiện kỳ tích phản tổ, biến thành Côn Bằng.
Bởi như vậy, xem như giải trừ khế ước, nàng cũng có thể yên tâm.
Ở thời điểm Thiên Hậu bắt đầu ký kết khế ước, Khương Nghị nói với Tần Vị Ương tất cả mọi chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này.
Từ khi hắn luân hồi một lần nữa, đến khi quật khởi Thương Huyền, từ các loại chiến tranh, đến bí mật đế ước, còn có lựa chọn của Tu La tại Côn Lôn.
Tần Vị Ương yên lặng lắng nghe, theo Khương Nghị giới thiệu về những việc Khương Nghị 'trải qua' nửa đời trước.
Nàng nghe được phấn chấn, lại có chút hoảng hốt.
Bát Bộ Hoàng Đạo vậy mà lại thật sự bị thanh lý?
Xích Thiên Thần Triều vậy mà lại thoát khỏi Thương Huyền?
Cửu Thiên Thần Giáo lại quy thuận toàn diện, Tru Thiên Thần Điện càng là ký kết minh hữu?
Mà Quang Mang Thần Điện... Đã trở thành lịch sử...
Thương Huyền hoàn thành nhất thống chân chính một cách không thể tưởng tượng nổi, nhưng nguy cơ mới sắp đến, Vạn Thế Thần Triều sẽ nghênh kích Bát Châu Thập Tam Hải xâm lấn tại Thương Huyền đại lục.
Cái này nhất định là ngọn sóng chiến tranh tuyên cổ hiếm thấy, cũng là một trận nguy cơ sinh tử tồn vong tuyệt vọng.
Về phần chuyện của Tu La, trong nội tâm nàng đương nhiên là đau đớn, nhưng cũng có thể hiểu lựa chọn của hắn, tôn trọng lựa chọn của hắn.
- Còn có thể tỉnh lại không?
Khương Nghị đi đến thiên môn, nhìn một trăm ngàn pho tượng mang y phục trắng đứng chỉnh tề ở đó, tâm tình lập tức trở nên ngột ngạt khó chịu.
Từng gương mặt quen thuộc đứng ở phía trước nhất, trong trí nhớ lại xẹt qua từng màn ký ức.
Kiếp trước, thứ hắn truy tìm chính là chiến thuật hợp tung liên hoành, ngoại trừ hòa giải với các thế lực khắp nơi, kết minh hoặc là phá minh, còn du tẩu thiên hạ, kết giao với các anh kiệt, có người là đứng đầu một phần, có người là đầu lĩnh dong binh, thậm chí có người là tán tu cô độc, mà những người này đều là hảo hữu đến từ các nơi trên Thương Huyền, cuối cùng hội tụ thành dòng lũ cùng hắn chinh chiến thiên hạ.
Nhưng bây giờ... Những huynh đệ đã từng là bạn thân này lại trở thành pho tượng, ngủ say ngàn năm, vì sao chỉ có mỗi mình hắn là một lần nữa trở về, khởi xướng báo thù với bách tộc Thiên Khải.
Khương Nghị đi qua mỗi một pho tượng chiến tướng, trong đầu đều sẽ nhớ lại đủ loại ký ức của kiếp trước, một tòa... Một tòa... Một màn... Một màn...
Lo lắng đau đớn để Khương Nghị cơ hồ muốn ngạt thở.
Bọn người Dạ An Nhiên theo ở phía sau, đối với những tượng đá yên lặng cả ngàn năm này, lòng đều nổi đầy tôn kính.
Ngàn năm trước, 'bọn hắn' tựa như là bọn hắn của ngàn năm sau.