Nếu như thế này, nếu Đại Vương tỉnh táo, hoàn toàn có thể giống trong mộng cảnh của hắn như thế, nhấc lên hải triều cuồng loạn, đập choáng bọn chúng.
- Đại Vương...
Chu Thanh Thọ thoáng cất cao giọng, kết quả bên cạnh truyền đến một tiếng nói nhỏ:
- Chớ quấy rầy.
- Sao?
Chu Thanh Thọ cúi đầu, lặng lẽ liếc mắt nhìn Tặc Điểu ở bên cạnh.
- Chớ quấy rầy.
Tặc Điểu cố ý vặn vẹo thân dưới, toàn thân nổi lên ánh lửa, bộ dáng giống như là muốn thức tỉnh.
Rống...
Đại Vương đong đưa cái đầu, phát ra tiếng tiếng rống trầm thấp, chiến khu khổng lồ hơn năm trăm mét như cũng muốn tỉnh lại.
Hai tên xảo quyệt bọn chúng đã sớm tỉnh, nhưng vẫn luôn đã giả vờ ngủ, ngẫu nhiên lại làm bộ muốn thức tỉnh, kích thích Huyễn Vụ Mê Điệp chào hỏi càng nhiều đồng bạn tới 'khống chế'.
-...
Chu Thanh Thọ phiền muộn một trận, hai tên gia hỏa này quá không trượng nghĩa.
- Tiểu quai quai, tiếp tục tới... Tiếp tục tới...
Đại Vương trừng mắt lên, 'mê mẩn trừng trừng' lại nhắm lại, diễn rất giống như chuyện là như vậy.
- Đừng nóng vội... Đừng nóng vội... Ổn định...
Tặc Điểu 'thì thào nói nhỏ', nhắc nhở Đại Vương đừng xao động, muốn dẫn tới nhiều một chút.
Trước đó bọn chúng cũng nhận ảnh hưởng, mặc dù thời gian không phải rất dài, nhưng đường đường là Thánh Hoàng lại bất tri bất giác lâm vào huyễn cảnh, thật không thể tin hơn, nói rõ bọn Huyễn Vụ Mê Điệp này xác thực đáng để bắt.
Chiến khu hơn năm trăm mét của Đại Vương giống như một hòn đảo màu đen, lẳng lặng lơ lửng ở trên mặt biển, chìm chìm nổi nổi, tạo nên tầng tầng gợn sóng.
Nhưng xung quanh, mê vụ càng ngày càng đậm hơn, vẩy xuống bụi mịn đầy trời, giống như là trắng tuyết mênh mang, bao trùm thân thể khổng lồ mà nặng nề của nó.
Huyễn Vụ Mê Điệp phát ra sóng âm yếu ớt, sóng âm nghe không được, nhưng lại có thể ảnh hưởng ý thức, hàng vạn sóng âm liên miên bất tuyệt thẩm thấu vào, để Đại Vương làm bộ hôn mê đều suýt nữa đã hôn mê thật, thậm chí hoài nghi có phải mình tại thời khắc nào đó lại lâm vào mộng cảnh hay không.
Một ngày... Hai ngày... Ba ngày...
Bọn hắn kiên nhẫn chờ đợi, hấp dẫn càng nhiều Huyễn Vụ Mê Điệp tới, cũng đang tiêu hao năng lượng của Huyễn Vụ Mê Điệp.
- Mấy ngày?
Đại Vương phát ra tiếng gầm nhẹ hàm hồ.
- Năm ngày...
Tặc Điểu đều sắp không kiên trì nổi, tần suất ý thức hoảng hốt càng lúc càng nhanh.
- Nên tới hầu như đều tới rồi.
Đại Vương bắt đầu chuẩn bị.
- Vậy còn thất thần làm gì?
Tặc Điểu giật giật lấy.
- Đại Vương, hung hăng đánh! Khả năng bọn chúng sẽ thay đổi thời gian, trở lại vài giây đồng hồ trước khi ngươi bộc phát, sau đó rút lui toàn bộ, ngươi nhất định phải khuếch trương phạm vi đến đủ lớn!
Chu Thanh Thọ kích thích Tinh Thần Thần Kiếm, nhắc nhở Đại Vương.
- Một... Hai... Ba...
- Đi bắt bướm!!
Đại Vương đột nhiên ngẩng đầu, phát ra tiếng gào thét thật lớn, cuồn cuộn sóng âm, khuấy động đất trời, một loại ba động khủng bố khuấy động hải dương, mặt biển mênh mông mấy trăm đến hơn ngàn dặm nổ tung trong nháy mắt, nhấc lên sóng lớn che trời, cuồng kích bốn phương tám hướng.
Huyễn Vụ Mê Điệp kinh hãi, liên hợp nghịch chuyển thời gian, nhanh chóng rút lui, nhưng thời gian có hạn, còn không có chạy ra quá xa, hải triều 'một lần nữa' đã được bộc phát lên, sóng lớn trùng điệp, bạo động hỗn loạn.
Hàng vạn Huyễn Vụ Mê Điệp vô tình bị đập, cánh bướm bị bẻ gãy, huyết nhục vẩy ra, bị cuốn đến bên trong hải triều.
Vài trăm dặm mê vụ xung quanh đều bị thanh lý trống không.
Hống hống hống hống...
Đại Vương phóng thích quyết tâm, bạo động trọn vẹn hơn nửa giờ.
Tặc Điểu kích phát Thái Dương đồ đằng, giống như một vòng mặt trời treo ở trên cao, Thái Dương Tinh Hỏa bá đạo bao phủ mấy trăm dặm, đốt cháy Thiên Hải, để tránh Linh Điệp khác lại xông tới.
- Lần này hẳn là thật!
Chu Thanh Thọ nhảy xuống khỏi mai rùa, trùng kích khắp nơi tại mặt biển cùng đáy biển, bắt Mê Điệp không đến nửa sống nửa chết.
Cùng lúc đó, Đông Hoàng Càn du tẩu ở trong hư không phát hiện một hòn đảo ở sâu trong mê vụ.
Hòn đảo có phạm vi cực lớn, phía trên có núi cao tú lệ, có rừng rậm thanh thúy tươi tốt, có dòng suối uốn lượn, có sông lớn lao nhanh, phía trên không có Yêu thú khác, chỉ có hồ điệp đếm mãi không hết, ngoại trừ Huyễn Vụ Mê Điệp ra thì còn có rất nhiều những chủng loại yêu điệp khác.
Đông Hoàng Càn vòng quanh hòn đảo quan sát một lúc, sau đó bắt đầu bện hư không mê tổ, bao phủ cả hòn đảo nhỏ không một tiếng động.
Biện pháp của hắn đơn giản lại thô bạo, chính là ném cả hòn đảo nhỏ tới trước mặt Khương Nghị.
Về phần giải quyết như thế nào, xử lý như thế nào, để Khương Nghị tự mình nhìn mà xử lý.
Tại thời điểm các đội ngũ dùng phương thức của mình lùng bắt Mê Điệp, bọn người Khương Quỳ lại du tẩu tại vực sâu hắc ám mà nguy hiểm, tìm kiếm Cửu U Địa Minh Nha.
Nơi này nguy hiểm xa so với mặt biển.
Lùng bắt Mê Điệp nhiều nhất là bị khống chế, hoặc là làm chút ác mộng, nhưng ở trong vực sâu hắc ám là có thể ngã đến Cửu U, nhận khí tức sinh tử xâm nhập.
Cũng may phụ trách nơi này đều là cường giả như Khương Quỳ vậy, liên thủ lại cũng không có vấn đề.
Nhưng... Triệu Thời Việt sớm đã rời khỏi đội ngũ.
Cửu U thâm không hắc ám giá lạnh, phiêu miểu quỷ bí.
Nơi này có cô hồn luân hồi phiêu đãng, cũng có khí tức sinh tử uốn lượn xen lẫn trường hà hắc ám.
Giờ phút này Triệu Thời Việt đang đứng bên trong trường hà hắc ám, hành tẩu trên con đường giao giữa Sinh Tử Lưỡng Giới, vẻ mặt hắn lạnh lẽo cứng rắn, linh văn ảm đạm, hai con mắt lại hiện ra u quang khiếp người.
- Dạ Nha... Trở về… Dạ Nha… Trở về… Dạ Nha... Trở về...
Triệu Thời Việt nhúc nhích bờ môi khẽ, lại phát ra tiếng nỉ non giống như quỷ ngữ, nhẹ nhàng phiêu đãng tại hắc ám vô biên…
Trường hà quỷ bí... Một con Ô Nha đen kịt từ vực sâu xuyên thẳng qua, lẳng lặng ở phía sau hắn. Ngay sau đó... con thứ hai... con thứ ba... con thứ mười... con thứ một trăm... Rõ ràng Cửu U Địa Minh Nha thưa thớt khó kiếm, lại tụ tập càng ngày càng nhiều ở xung quanh Triệu Thời Việt.
Triệu Thời Việt từ từ đi tới… đôi mắt trống rỗng lóe ra u quang, lạnh lẽo tĩnh mịch, tiếng nỉ non quỷ bí quanh quẩn tại thâm không vô tận.
Một ngày?
Hai ngày?
Không biết đã qua bao lâu, một màn bóng tối nồng đậm bao trùm thâm không Luân Hồi, ngay cả Luân Hồi Hoa đang phiêu đãng đều ảm đạm thất sắc, thâm không mênh mông, lại không nửa điểm quang ảnh.
Hắc ám như đại mạc che trời!