Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 2748 - Chương 2745: Trở Về, Dạ Nha Ngủ Say Trăm Vạn Năm (2)

Đan Hoàng Võ Đế Chương 2745: Trở về, Dạ Nha ngủ say trăm vạn năm (2)

Rốt cuộc Triệu Thời Việt cũng dừng bước lại, có chút ngẩng đầu, ngóng nhìn mảnh hắc ám kia.

Hắc ám cuồn cuộn, xuất hiện hai con ngươi sâu thẳm mê ly, bên trong tràn ngập gợn sóng vặn vẹo, khuấy động thâm không tĩnh mịch giá lạnh.

Lúc này, chỗ cổ Triệu Thời Việt rõ ràng hiện ra một vòng ấn ký, dâng lên từng mảng hắc khí, xen lẫn thành một hình dáng mơ hồ, không giống người không giống yêu, im ắng phiêu đãng.

- Dạ Nha, còn nhớ ta không?

Đại mạc hắc ám từ bên trong thâm không vô tận vọt tới nhanh chóng tụ tập, hóa thành một con khổng lồ Ô Nha, cúi đầu đối với bóng đen:

- Đế quân, ngài trở về rồi! Nô tài, đã chờ ngài trăm vạn năm! Một tỷ Minh Nha, đã chờ ngài trăm vạn năm!

Bóng đen phát ra thanh âm trầm thấp trống rỗng:

- Chỉ còn một tỷ sao?

Dạ Nha cúi đầu:

- Sau trận kịch biến năm đó, Minh Nha lọt vào tàn sát, vạn con không còn một.

- Một tỷ... Đã đủ dùng...

- Bọn chúng quanh quẩn một chỗ, tại thời khắc sinh tử, du tẩu tại thâm uyên U Minh, ngủ say tại phế tích luân hồi, chờ đợi đợt triệu hoán cuối cùng.

Bóng đen chỉ chỉ Triệu Thời Việt:

- Linh hồn của hắn rất yếu ớt, cứu sống hắn.

- Phượng Hoàng?

- Nhân tộc, Huyết Hoàng linh văn. Vài thập niên trước, ta từng độ dẫn một tôn Chu Tước, luân hồi trùng sinh.

- Phía ngoài là Phần Thiên Thần Hoàng?

- Không biết là hoàng gì. Ta đã ngủ say quá lâu, một mực chờ đợi ngài trở về. Là một nữ tử, thút thít ngàn năm tại Cửu U thâm không, ta tỉnh lại. Ta thấy nàng mang mũ phượng, khăn quàng vai, đốt máu phần cốt, đáng thương, có thể bàn bạc, liền tìm được sợi tàn hồn kia, tự mình đưa hắn vào luân hồi.

- Sợi tàn hồn kia là một sợi linh hồn Chu Tước. Từ đó về sau, ta lại lần nữa ngủ say, tiếp tục chờ đợi Đế Quân ngài trở về.

Dạ Nha ngủ say tại thời kỳ Hồng Hoang, một mực chiếm cứ tại thời khắc sinh tử, giam cầm ở sâu trong luân hồi.

Mênh mông trăm vạn năm, chỉ thức tỉnh rải rác mấy lần, nhưng trước đó đều là bị tai nạn bừng tỉnh, duy chỉ có lần này, là bị tiếng khóc tỉnh lại.

Một nữ tử vậy mà lại một mình vi phu ngồi luân hồi, chịu đựng đau đớn cùng cô độc vô tận, phần xương đốt máu trọn vẹn ngàn năm.

Nó vốn không có tình cảm, lại nghĩ đến mình cũng đang cô độc chờ đợi.

Cho nên... Trăm vạn năm qua, lần đầu tiên nó tự mình ra tay.

- Mệnh quá thay, đúng là mệnh.

U ảnh khẽ nói, nếu không có Phần Thiên Thần Hoàng trở lại Thương Huyền, Thượng Thương cổ thành không đến mức tái hiện sau trăm vạn năm, hắn cũng khó có thể thoát khốn.

- Ta có thể cứu hắn.

Trong hốc mắt vặn vẹo của Dạ Nha trượt xuống một giọt chất lỏng nước mắt máu, hất tới trên thân Triệu Thời Việt.

Lúc trước Triệu Thời Việt bị Quang Minh thần kiếm chặt đứt linh hồn, bình thường mà nói là tuyệt đối không có khả năng còn sống, là u ảnh che hồn nguyên hắn lại, yên lặng ở trong thân thể.

Bây giờ 'huyết lệ' nhập thể, thấm vào hồn nguyên, hồn nguyên yên lặng mấy năm bắt đầu khôi phục.

- Đưa hắn trở về.

Chuyện nên làm trong thế giới Hỗn Độn U ảnh đều đã làm xong, tiếp theo là nên bố trí đại lục khác.

- Hắn trở về rồi?

Khương Quỳ Khương Diễm lo lắng trở lại chỗ Khương Nghị, thấy được Triệu Thời Việt nằm ở trước thiên môn.

- Xảy ra chuyện gì?

Khương Nghị đang kiểm tra tình huống của Triệu Thời Việt, nhìn không có vấn đề gì, nhưng khí tức rất yếu ớt.

- Hắn đi cùng chúng ta vào trong vực sâu nhưng lại biến mất, chúng ta cứ mãi đi tìm.

Khương Quỳ cũng bởi vì tìm không thấy Triệu Thời Việt, lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới tranh thủ thời gian trở về tìm Khương Nghị.

- Hắn trôi đến nơi này. Khương Diễm, tới xem một chút, sinh cơ không có vấn đề gì, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Khương Nghị để Khương Diễm tới kiểm tra.

- Linh hồn rất suy yếu, nhưng... ừm... Đã đang khôi phục.

Khương Diễm chỉ là đến gần Triệu Thời Việt thì đã phát hiện vấn đề.

- Còn cần uống thuốc không?

- Không cần, khôi phục rất nhanh, thật giống như... Đã dùng qua thuốc...

- Ai có thể làm hắn bị thương?

Khương Quỳ rất cảnh giác, Triệu Thời Việt là Thánh Hoàng, lại còn là Sát Lục Huyết Hoàng, ai có thể không một tiếng động trọng thương hắn được, hắn lại làm như thế nào mà về tới đây?

Khương Nghị ra hiệu bọn hắn đề cao cảnh giác, ngàn vạn lần không thể quấy nhiễu đến Thiên Hậu đang khế ước.

Cũng không lâu lắm, Triệu Thời Việt từ trong hôn mê thức tỉnh.

Bởi vì ký ức dừng lại tại trận chiến cuối cùng ở Thiên Trụ sơn, cho nên nhìn thiên môn gần ngay trước mắt rộng rãi, hắn hốt hoảng cứ cho là mình sắp phải luân hồi, vậy mà liền giãy dụa lên, thất tha thất thểu đi tới.

- Ngươi làm gì?

Khương Quỳ ngăn ở phía trước Triệu Thời Việt, hắn vốn là già nua khô gầy, nửa người đều như hài cốt, thình lình xuất hiện ở trong tầm mắt Triệu Thời Việt, càng làm cho hắn hoảng hốt, cho rằng mình muốn luân hồi.

- Đầu thai.

Triệu Thời Việt khàn khàn nói nhỏ.

- Đầu thai? Cùng nhau sao?

- Ngươi... Không có sao chứ?

Khương Quỳ nhấc bàn tay minh hỏa khô lên, lung lay ở trước mặt Triệu Thời Việt.

- Ta có việc thì như thế nào, không có việc thì như thế nào, chết rồi, cũng đừng nghĩ nữa.

Triệu Thời Việt lắc đầu, yên lặng đi đến thiên môn.

Tại một khắc chính thức vượt qua giới hạn này, hắn thoáng ngừng chân, trong đầu lóe lên những hình ảnh mình trải qua một đời, từ lúc lang thang nơi hoang dã, đến khi gặp được ân sư, từ lúc tiến vào Chiến quốc, đến khi trưởng thành là Hung Linh Hầu, lại đến khi gặp được Khương Nghị.

Trong nửa đời trước, ngoại trừ biến đổi 'Sinh Tử cảnh' đau đớn khắc cốt ghi tâm ra, lại có là nuôi dưỡng hài tử coi như hợp cách.

Tuổi già mặc dù ngắn ngủi, nhưng cũng có thể được xưng tụng là đặc sắc.

Chỉ là không biết sau trận chiến Thiên Trụ sơn, bọn người Khương Nghị đã ra sao.

Nghĩ tới đây, Triệu Thời Việt quay người hỏi Khương Quỳ:

- Ngươi chết lúc nào... Hả?

Vừa quay đầu thì không sao, lại còn thấy được Khương Diễm, thấy được Khương Nghị.

Triệu Thời Việt có chút hoảng hốt, làm sao đều ở chỗ này rồi?

Chẳng lẽ... Đều đã chết? Kết thúc rồi?

Tâm cảnh Triệu Thời Việt vừa mới coi như lạnh nhạt đã lập tức nổi lên cảm xúc phức tạp, thở dài một tiếng, không hỏi thêm nữa, quay người đi tới thiên môn.

Bọn người Khương Nghị hai mặt nhìn nhau, lão tiểu tử này... Thế nào? Mộng du sao?

Triệu Thời Việt đi đến thiên môn, có chút ngẩng đầu, mở ra hai tay, chuẩn bị nghênh đón chuyển sinh.

Bình Luận (0)
Comment