Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 2888 - Chương 2884: Thiên Hậu (2)

Đan Hoàng Võ Đế Chương 2884: Thiên Hậu (2)

- Chúng ta tuyệt đối không thể bại lộ Sí Thiên giới tồn tại, nơi này là gốc rễ của chúng ta. Cho nên chúng ta nhất định phải sớm rời khỏi, để Sí Thiên giới ẩn nấp thâm không.

- Bây giờ là trung tuần tháng mười một, đã qua hơn một tháng, ta muốn... Đầu tháng một sang năm lại lần nữa xuất kích!!

Khương Nghị nhíu mày nói. Thời gian vẫn quá chặt, mặc dù bọn người Ngu Chính Uyên có thể khôi phục, nhưng muốn tái tạo tân thần, độ khó cực lớn. Nếu như không thể nào tái tạo tân thần, bọn hắn không có bất kỳ ưu thế nào để tập kích.

Thiên Hậu hơi trầm ngâm, nói:

- Một tháng sau, chúng ta chủ động xuất kích, mục tiêu chủ yếu là Hoàng Nê Đài! Thu Hoàng Nê Đài vào trong tay, phân cho Thánh Hoàng đại viên mãn như bọn người Khương Diễm, coi như bọn hắn không thể nào bước lên Thần Linh cảnh cũng có thể thông qua Hoàng Nê Đài toàn diện thức tỉnh, kích phát ra thần uy.

- Một tháng... Chỉ mong Ngu Chính Uyên bọn họ có thể khôi phục lại.

Khương Nghị đứng lên, thuận tiện muốn kéo Thiên Hậu:

- Đi thôi, nên bế quan!

Thiên Hậu ngồi ở chỗ đó, không có tiếp tay Khương Nghị tay, vẻ mặt ảm đạm:

- Chàng... Thay ta... An ủi các nàng bên dưới?

Khương Nghị nhìn dáng vẻ của Thiên Hậu, trong lòng đầy thương yêu, thở dài, lại ngồi xuống sát bên, nói khẽ:

- Không ai có thể hoàn toàn dự phán chiến tranh. Chúng ta rất thông minh, kẻ địch không ngu xuẩn, chúng ta có thể làm chính là tận năng lực chúng ta mà làm đến tốt nhất.

- Xuất kích Minh Tôn sơn là các ngươi cùng nhau quyết nghị, mà là toàn phiếu thông qua, Không thể nào xem như cá nhân nàng sai lầm.

- Mặc dù gặp ngoài ý muốn, nhưng chính là gặp nguy không loạn cùng điều tiết khống chế chỉ huy, thương vong cùng tổn thất hạ thấp ít nhất, thậm chí thay đổi cục diện, chỉ là sau đó Thủy Tổ Ngư... Ai cũng không nghĩ tới hai phe đối thủ một mất một còn như bọn hắn vậy mà liên thủ, còn giết đi ra từ mạch nước ngầm.

Thiên Hậu không nói gì, yên lặng nhìn qua phương xa. Nàng từ trước tới giờ không hối hận bất kỳ quyết định gì của mình, cũng cũng không để ý bất kỳ người nào bình phán, nhất là thân ở chiến trường thê thảm, nàng nhất định phải tỉnh táo cường thế, dùng thế công chính xác nhất mạnh mẽ nhất điều phối tranh thủ, lấy cái giá nhỏ nhất mưu cầu thắng lợi lớn nhất, nàng tuyệt đối không thể nhi nữ tình trường, tuyệt đối không thể không quả quyết, nếu không chết càng nhiều! Bị bại thảm hại hơn!

Nhưng...

Trước đó Kiều Vô Hối thức tỉnh, ánh mắt Kiều Hinh nhìn mình để nội tâm lạnh lẽo cứng rắn của nàng vậy mà nổi lên gợn sóng.

Nàng biết, Kiều Hinh... Hận nàng...

- Nàng đã làm được rất khá, không có người trách tội nàng, cũng không có người thất bại áp đặt đến trên người nàng.

Khương Nghị ôm lấy Thiên Hậu, nhẹ giọng an ủi.

Từ chiến tranh góc độ mà nói, tất cả biểu hiện của Thiên Hậu đều đáng khẳng định, nàng tựa như là thống soái trời sinh, phóng khoáng tự do, khống chế chiến trường.

Từ góc độ nhân tình, Thiên Hậu... Rõ ràng thiên về lãnh khốc. Một ít quyết định cường thế thậm chí để cho người ta không thoải mái.

Nhưng, ai không muốn trọng tình trọng nghĩa? Ai không muốn chiếu cố tất cả mọi người? Ai không dự phán tất cả ngoài ý muốn? Ai không muốn mỗi lần toàn thắng mà về, không người thương vong?

Nhưng chuyện đó là không thể nào!!

Chiến trường vô tình, càng nghĩ chiếu cố toàn bộ, càng sẽ mất đi càng nhiều. Chiến trường tàn khốc, thoáng chần chờ chính là không quả quyết, kết quả sẽ thảm thiết không chịu nổi.

Thời điểm vừa trở lại Sí Thiên giới, Khương Nghị đã phát hiện cảm xúc Kiều Hinh không thích hợp, cũng phát hiện trong ánh mắt Thiên Hậu mỏi mệt cùng áy náy. Sau khi lặng lẽ hiểu rõ tình huống, hắn biết nguyên do, nhưng... Nếu như không phải Thiên Hậu quyết đoán, dẫn động thiên phạt, toàn bộ chiến trường sẽ biến thành khu vực săn bắn của Thái Tổ, muốn lộng chết ai liền giết chết người đó, mà có thể gánh chịu trọng trách này, chỉ có thể là Kiều Vô Hối, cũng nhất định phải là Kiều Vô Hối.

Xem như đổi thành hắn, lúc ấy đều sẽ làm ra lựa chọn.

Thật lâu...

Khương Nghị nhẹ giọng thở dài, ôm chặt Thiên Hậu.

- Kiều Hinh ngủ say ngàn năm trong quan tài thủy tinh, làm bạn nàng chỉ có Vô Hối, cũng một mực là Vô Hối, tình cảm giữa mẹ con bọn hắn rất sâu rất sâu. Nàng ấy cũng một mực phong ấn huyết mạch Vô Hối, cảm thấy áy náy, luôn cảm thấy là nàng làm trễ nải hắn trưởng thành.

- Nàng cũng hiểu hiểu nàng ấy, nàng ấy không phải hận nàng, mà là quá yêu thương Vô Hối.

- Nàng cũng đừng thương tâm, chờ hết thảy kết thúc, Vạn Thế Thần Triều thế chân vạc Thương Huyền, Kiều Hinh hẳn sẽ hiểu dụng tâm của nàng. Vô Hối, bây giờ bỏ ra càng nhiều, hoàng vị tương lai càng ổn, hắn chảy máu trong chiến tranh, lập công trạng đều chính là uy tín lớn nhất để hắn thống ngự thần triều, khống chế Thương Huyền.

Thiên Hậu tựa sát Khương Nghị, thì thào khẽ nói:

- Ta chỉ muốn... Làm càng tốt hơn... Ta cũng hẳn là... Làm càng tốt hơn...

Trong lòng Khương Nghị đầy yêu thương, khẽ hôn trán của nàng, dịu dàng khẽ nói:

- Chúng ta làm người thống lĩnh, hẳn là phụ trách vì tất cả người, cũng hẳn là phụ trách thất bại vì tất cả, nhưng nàng thật... Đã làm rất tốt.

Thân thể gầy gò của Thiên Hậu có chút cuộn mình, con ngươi tan rã, không có tiêu cự nhìn qua đất cát bên cạnh, một hồi lâu sau... Nước mắt trượt xuống gương mặt:

- Nếu như chúng ta đều có thể sống sót, nếu như Vạn Thế Thần Triều thật có thể quật khởi Thương Huyền, ta... Không cần hài tử... Ta không muốn chủ nhân hậu cung này, ta sẽ ở Anh Hồn điện... Làm thủ hộ giả cho thần triều... cho Thương Huyền.

Khương Nghị dùng sức ôm chặt Thiên Hậu, tâm tình nặng nề, trong lòng càng đau nhức. Nàng tiếp nhận rất rất nhiều, từ tiền thế ép buộc thần triều tế hiến, đến giữ gìn Cửu U thâm không, từ tái thế luân hồi, đến thống ngự toàn cục, nàng đều thay hắn đứng ở phía trước nhất, một ít sai lầm, một ít trách nhiệm, cũng đều là nàng một mình ôm lấy.

Nàng luôn luôn trầm mặc không nói, yên lặng làm tất cả.

Nàng, cũng không quan tâm người ta nói gì, không quan tâm.

Nhưng ở sâu trong nội tâm nàng cũng có nơi mềm mại, nhất là sau khi tái thế đối với những tỷ muội đã từng kia.

Kiều Hinh đột nhiên lạnh nhạt, làm nàng đau nhói.

Nhưng Kiều Hinh yêu thương Kiều Vô Hối cũng là tình cảm mà người ngoài không cách nào trải nghiệm.

Khương Nghị yên lặng ôm Thiên Hậu, thất thần nhìn qua dãy núi mênh mông... Lâm hải (biển rừng) xanh tươi...

Bình Luận (0)
Comment