- Tỷ tỷ, đây là Thần Dương Huyết, hai viên!! Hai viên!!
Hướng Vãn Tình tìm tới tỷ tỷ đang mệt mỏi, kích động lấy ra hai viên Thần Dương Huyết tranh thủ được từ trong đại điện Sí Thiên.
Tiền kỳ luyện chế Thần Dương Huyết cùng thần cốt linh tủy đều giao cho bọn người Kiều Vô Hối cần tái tạo thân thể, đây là thần vật sau đợt đầu tiên.
Nàng từ bỏ mặt mũi, thật vất vả mới từ chỗ Đan Hoàng lấy được hai viên, lại từ người khác 'mượn' một viên, gom góp được hai viên.
- Ta đã phế đi, không cần. Vẫn là để muội dùng đi.
Hướng Vãn Đồng nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đau đớn.
Mặc dù có rất nhiều cái mạng, nhưng linh hồn cùng ý thức chỉ có một cái, mỗi cái mạng chết đi, đều để lại cho ý thức vết tích khó mà ma diệt.
Loại tuyệt vọng, đau đớn trước khi chết kia đều không vung đi được, để cho bản thể hồi tưởng vĩnh viễn.
Lần này năm cái mạng liên tiếp chết thảm, đều mang đến trọng thương cho sinh mệnh cùng linh hồn của nàng, nàng như là không phân rõ được rằng mình còn sống hay đã chết, nhắm mắt lại đều liên tiếp lóe lên là các loại hình ảnh kinh hồn cùng đau đớn thảm liệt trước khi chết của năm cái mệnh kia.
- Muội vẫn còn, muội là hoàng phi, muội có rất nhiều!
Hướng Vãn Tình cố gắng tươi cười, đưa Thần Dương Huyết bên cửa sổ.
- Ta chỉ có cảnh giới Thần Linh, khôi phục cũng không đến được Thánh Vương. Trận chiến thứ hai... Khương Nghị sẽ không để cho Thánh Linh lại đến.
Hướng Vãn Đồng mệt mỏi nắm chặt tay Hướng Vãn Tình, lắc lắc khẽ nói:
- Đồng ý với tỷ tỷ, sống sót....
Du Cảnh Chiến mang theo hai viên thần cốt, tìm được muội muội U Mộng.
- Ca? Sao ca lại có thời gian tới đây.
U Mộng ngạc nhiên đứng dậy, nhìn ca ca mặt mũi tràn đầy kiên nghị, thân hình thẳng tắp ở trước mặt.
Từ khi gia nhập với Khương Nghị đến nay, ca ca ngoại trừ tu luyện thì chính là tu luyện, mấy năm qua đều không có gặp mặt nàng được bao lần.
Nàng không dám quấy nhiễu ca ca, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện.
Nhất là lần đại chiến này, nàng cơ hồ đã quỳ trong phòng hơn năm mươi ngày. Cho đến con đường tại Sí Thiên giới ù ù mở ra, Khương Nghị mang theo đám người may mắn còn sống sót trở về, nàng từ trong đám người chật vật thấy được bóng dáng ca ca.
- Ta mang cho muội vài thứ.
Du Cảnh Chiến lấy ra chút đan dược, đồ trang sức, còn có chút tiền từ trong nhẫn không gian.
- Muội... muội không cần cái này.
Trong lòng U Mộng hoảng hốt.
- Giữ lại, chẳng may ngày nào nào đó có cần.
Du Cảnh Chiến nhìn trong căn phòng bày biện tinh xảo phong cách cổ xưa một chút.
- Ca ca...
Giọng U Mộng hơi run.
- Ta...
Du Cảnh Chiến chần chờ một lát, nói:
- Ta đi tìm Khương Uyển Nhi, sau này… sẽ không ai sẽ khi dễ muội nữa.
U Mộng kinh ngạc nhìn ca ca, nước mắt tràn mi mà ra.
- Hãy cố gắng sống cho tốt.
Du Cảnh Chiến không có nói thêm nữa, hắn nắm lấy thần cốt rời khỏi phòng.
Chẳng mấy chốc trận chiến thứ hai sẽ bắt đầu, cũng khẳng định càng khốc liệt hơn.
Hắn không sợ chết, cho tới bây giờ vẫn không sợ, như điều không bỏ xuống được duy nhất trong lòng chính là muội muội.
Chào hỏi, xem như cáo biệt.
Có Khương Uyển Nhi cam đoan, chí ít tương lai, không tiếp tục ném muội muội vào hoa lâu....
- Phụ thân!!
Ngu Thiên Khải cùng Ngu Thanh Dao cuống quít đứng dậy, nghênh đón phụ thân đang đi tới.
Ngu Chính Uyên hùng tráng khôi ngô, nhưng nhìn ra suy yếu từ trong ra ngoài, hắn nhìn chôn y phục và di vật trước mặt, chậm rãi gật đầu:
- Kình Thương, tốt.
Bọn người Ngu Thiên Khải mang theo vẻ mặt bi thương, Ngu Kình Thương chết rồi, thần hồn câu diệt, không có di cốt, không có linh hồn, bọn hắn chỉ có thể thu thập y phục của hắn, lập một tòa mộ chôn y phục và di vật.
Ngu Chính Uyên nói:
- Trận chiến thứ hai rất sắp bắt đầu, nhất định càng khốc liệt hơn so với trận chiến đầu tiên. Các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Chúng ta sẽ không để rơi danh uy Hỗn Độn Chiến tộc.
Bọn người Ngu Thiên Khải nhao nhao động thân, cao giọng hô to.
- Trận chiến đầu tiên chúng ta đánh rất chật vật, nhưng nhất định phải nhớ kỹ, không phải chúng ta không đủ mạnh, là kẻ địch của chúng ta quá mạnh. Hỗn Độn Chiến Khu có thể ngạnh kháng Huyền Vũ, Chân Long đã đầy đủ kiêu ngạo. Hàng vạn lần hàng nghìn lần phải có lòng tin đối với mình.
Ngu Chính Uyên nhất định phải cổ vũ bọn nhỏ, chiến trường huyết chiến, nhất là sinh tử chiến, không chỉ cần phải có thực lực, càng cần đầy đủ lòng tin hơn.
- Ta tranh thủ cho các ngươi một viên Thần Dương Huyết cùng hai viên thần cốt linh tủy. Vốn là muốn chọn ba Thánh Linh, trùng kích Thánh Vương, nhưng...
Ngu Chính Uyên nhìn về Ngu Thiên Khải:
- Ta vừa mới suy nghĩ, vẫn hi vọng, Hỗn Độn Chiến tộc lại ra một vị Thánh Hoàng! Có thể tại chiến trường cao cấp hiện ra thực lực của Hỗn Độn Chiến Khu!!
Ngu Thiên Khải lập tức bước lên phía trước, nhưng bị Ngu Chính Uyên lại đưa tay bảo ngừng lại:
- Đừng có gấp. Tân tấn Thánh Hoàng, khẳng định không thể so với những Thánh Hoàng đỉnh phong kia, nhất là Cự Long, Huyền Vũ cùng Bạch Hổ những đế mạch kia. Nếu như ngươi muốn vào Thánh Hoàng, phải làm tốt chuẩn bị chịu chết. Ngươi, dám không?
Ngu Thiên Khải dùng sức đấm ngực:
- Hỗn Độn Chiến tộc, không sợ hãi!! Thời gian qua đi trăm vạn năm, Hỗn Độn Chiến tộc lần nữa đứng ở phía trước lịch sử, dấn thân vào chiến dịch khổng lồ như vậy, điều chúng ta muốn làm chính là hướng chết mà sinh, mà không phải tham sống sợ chết!!
- Tốt!!! Tốt!!! Ta kiêu ngạo vì các ngươi, lão tổ đã chết cũng kiêu ngạo vì các ngươi!!...
Máu thịt hài cốt của mười tôn Thần Linh cung cấp cho Sí Thiên giới trọn vẹn hơn sáu mươi viên Thần Dương Huyết, cùng năm mươi ba viên thần cốt linh tủy.
Trừ một bộ phận để bọn người Kiều Vô Hối tái tạo chiến khu ra, còn thừa lại một ít, lần lượt phân cho Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân và các Thánh Vương cùng Thánh Hoàng.