- Thật có thể được không? Nếu như sớm đi cứu chữa, khả năng còn có hi vọng, bây giờ... Hai nữ Triệu Huyên rất có ý kiến đối với việc dược sư nơi này kéo dài thời gian không cứu chữa.
- Thật không có chuyện gì, rất nhanh sẽ đi ra thôi.
Kiều Hinh mỉm cười.
Nơi này chính là Sí Thiên giới, y thuật đại biểu cho Thương Huyền, thậm chí cao nhất thiên hạ.
Các Luyện Đan sư không có kịp thời nhúng tay, là có nắm chắc nàng có thể chống đến khi Đan Hoàng trở về, cũng càng có nắm chắc Đan Hoàng có thể cứu nàng.
- Chỉ mong vậy đi.
Người của Triệu gia vẫn rất lo lắng.
- Làm sao lại khẩn trương thành như thế này?
Tiêu Phượng Ngô ở bên cạnh nói nhỏ, mấy người này lại toàn thân căng cứng, không ngừng run rẩy, đầu còn đầy là mồ hôi.
Đây là khẩn trương sao? Khoa trương chút đấy.
- Là khẩn trương, cũng là bị ép tới.
Chu Thanh Thọ nhún vai, không có cách nào cả, tất cả Thánh Vương, Thánh Hoàng cùng Thần Linh đều tới, cứ việc tận lực thu liễm khí thế, đối với bọn người Triệu Thiên Khoát vẻn vẹn là linh hồn cảnh vẫn quá kinh khủng, đó là không bị khống chế mà run rẩy.
(Triệu Thiên Khoát là Linh Hồn cảnh thất trọng thiên, trước đó sửa lại nhiều lần, đều xóa cho ta, không biết lần này các ngươi có thể hay không. – trích lời tác giả)
- Bọn hắn tìm hiểu tình huống chưa? Biết hài tử bọn hắn sinh là ai chăng?
Tiêu Phượng Ngô đánh giá mấy người này.
Vậy mà có thể sinh ra Tu La?
Đây là mộ tổ nhấc lên khói xanh đi, lại còn là chủng loại ừng ực ừng ực kia.
- Nên giới thiệu đều giới thiệu, nhưng bọn hắn còn dừng lại trong rừng rậm, không biết gì về thế giới, đối với những gì ta giới thiệu không phải rất hiểu. Từ từ sẽ ổn thôi, dù sao cũng không trông cậy vào bọn hắn làm cái gì, ở chỗ này hưởng thanh phúc là được.
Chu Thanh Thọ thuận miệng nói, khóe mắt không ngừng liếc qua nhìn trộm Triệu Du cùng Triệu Huyên, mặc dù có loại dã tính, tuy nhiên bộ dáng này, dáng người này, tính cách này, thật hăng hái.
Có phải mình nên cân nhắc nạp nhị phòng rồi hay không?
Sau này sẽ có huynh đệ Tam Đế Quân, một nhạc phụ Đế Quân, thời gian kia... Thoải mái a.
- Na Yêu, nam tử của ngươi muốn nạp thiếp.
Tiêu Phượng Ngô không e dè một cuống họng, để ánh mắt xung quanh đồng loạt quét tới.
Chu Thanh Thọ cứng đờ, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh:
- Phượng nha đầu, ngươi chán sống!
Tiêu Phượng Ngô hừ một tiếng:
- Ta biết ngươi nhiều năm như vậy, ngươi hất mông lên một cái, ta đã biết ngươi sẽ cho ra dạng phân gì. Ngươi cũng đã nhìn chằm chằm cái mông hai cô nương người ta nửa ngày.
- Ta... Ta ta ta... Ta là đang...
Dù là Chu Thanh Thọ nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc này lại cũng không nói ra lời.
Tiêu Phượng Ngô nhìn xung quanh, thấy được Kiều Vi Nhi các nàng nơi xa đứng nơi xa cao giọng chào hỏi cùng Na Yêu:
- Na Yêu, kéo về đi, đóng cửa lại đánh vào chỗ chết. Nha, nơi này một đám quang côn ngay cả nữ tử vị đều không có nếm qua đây, hắn còn muốn chiếm hai?
Na Yêu ở phía xa lắc đầu, hai cái tên này thật sự là...
Ngu Chính Uyên và đám người cũng rất bất đắc dĩ lắc đầu với hai cái tên gia hỏa cực phẩm này, tiếp tục chờ Đan Hoàng đi ra.
- Tuyệt giao!!
Chu Thanh Thọ hung tợn trừng mắt Tiêu Phượng Ngô.
- Lão tử không quen nhìn gia hỏa tam thê tứ thiếp, đơn giản là súc vật. Nếu ta cưới Uyển nhi, cả một đời đều trung thành tuyệt đối.
Tiêu Phượng Ngô giật giật cổ, không quên biểu thị trung tâm về nơi xa.
- Ngươi mắng ai đây! Ngươi đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, quanh co lòng vòng mắng huynh của Uyển nhi sao!!
Chu Thanh Thọ cũng không cam chịu yếu thế.
- Ta... Ta... Ta đó là...
Tiêu Phượng Ngô vừa muốn giảo biện, một cái tay nhỏ một tay kéo lấy sau lưng hắn, cổ tay phát lực, quăng bay đi ra.
- Tự mình cút về.
Cơ Lăng Huyên đẩy nơi này ra, không khách khí lắc lắc cổ tay.
- Hình tượng, chú ý hình tượng, ta còn muốn gả người đây.
Chu Thanh Thọ giật nhẹ khóe miệng, xám xịt chạy đi.
- Về nhà mình đi.
Na Yêu ở phía xa lạnh lùng nói, thanh âm không lớn, lại làm cho Chu Thanh Thọ giật mình một cái, rũ cụp lấy đầu mang theo vẻ mặt đau khổ đi về.
Bọn người Khương Diễm không để ý đến bọn hắn nháo kịch, nhưng lại thản nhiên nhếch miệng lên đường cong.
Mấy tên này mặc dù làm ầm ĩ, nhưng mấy mươi năm, còn cùng không có lớn lên, cảm giác này... Rất tốt...
- Ngươi nhìn hài tử kia.
Tặc Điểu đứng trên mai rùa của Đại Vương, nhìn qua đám người Triệu gia kia.
- Cái nào?
Đại Vương uể oải mở to mắt, giơ cái đầu to lớn lên, nhìn mặt đám người phía trước.
- Tặc mi thử nhãn cái kia.
- Tiểu gia hỏa?
Đại Vương chú ý tới Triệu Côn.
Mấy người Triệu Thiên Khoát khẩn trương lại lo lắng, mặt mũi trắng bệch, duy chỉ có tiểu gia hỏa kia trừng ánh mắt sáng ngời hiếu kỳ đánh giá xung quanh, một bộ không sợ trời không sợ đất.
- Mấy tuổi? Con nghé con không sợ cọp.
- Ta thích loại ngốc cứ thế trèo lên cái gì cũng không sợ này, hôm nào lừa qua đi chơi.
- Tỉnh lại đi, đây chính là ca ca của Tu La! Triệu Tứ!
- Cũng bởi vì hắn là ca ca của Tu La, mới dễ chơi. Ngươi nói hai huynh đệ chúng ta dạy dỗ tốt hắn, hắn ngoan ngoãn nhận ta làm đại ca, sau này Tu La gặp ta cũng tiếng kêu ca?
- Ai??
Đại Vương lên tinh thần.
- Khương Nghị chuẩn bị cho Tu La rất nhiều bảo bối, đều giấu bên trong Sí Thiên điện. Tương lai lúc Tu La tu luyện, tứ ca hắn tìm hắn muốn mấy khối thần cốt, hắn có thể cho không? Triệu tiểu tứ nhi lấy ra, không được hiếu kính kẻ làm ca ta này?
- Hắc! Tiểu hài nhi! Nơi này! Nơi này! Nhìn nơi này!
Đại Vương lắc lắc đầu, hô to với Triệu Côn.
Triệu Côn hiếu kỳ nhìn, chỉ chỉ mình.
- Chính là ngươi, đến, đến đây.
Đại Vương dùng sức gật đầu.
- Đại ca, huynh thấy qua con rùa gật đầu chưa?
Triệu Côn đụng đụng Triệu Thắng.
- Thành thật một chút!
Triệu Thắng thấp giọng quát khiển trách.
- Tiểu hài nhi... Tới đây, cho ngươi đồ tốt.
Đại Vương hận không thể chen đến phía trước.
- Cách bọn họ xa một chút, đó cũng không phải là vật tốt gì.
Hàn Ngạo ở bên cạnh nhắc nhở.
- Bọn chúng làm cái gì?
- Hãm hại lừa gạt, việc ác bất tận. Ngươi còn nhỏ, chớ đi đường nghiêng.
- Ồ?
Triệu Côn ngược lại rất hứng thú, hiếu kỳ đánh giá Đại Vương bát xa xa.
- Tới đây, tiểu hài nhi!
Đại Vương còn đang chào hỏi.
Con mắt Triệu Côn đi lòng vòng, cẩn thận từng li từng tí dời hai bước sang bên cạnh.
Triệu Huyên đưa một tay bóp lấy cổ của hắn, thô lỗ kéo đến trước mặt, tiếp tục khẩn trương chờ đợi tin tức của mẫu thân.
Triệu Côn xoạch hạ miệng, ngoan ngoãn đứng tại chỗ.