Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 3001 - Chương 2997: Đặt Tên

Đan Hoàng Võ Đế Chương 2997: Đặt tên

Tần Vị Ương cẩn thận ôm lấy Tu La cho mọi người nhìn.

Biểu tình mừng rỡ kiêu ngạo, cực kỳ giống biểu hiện ra con mình.

Tu La rất phiền muộn, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể gắt gao nắm lấy chăn bông, sợ mình bị lộ.

- Hắn... Bú sữa mẫu thân sao?

Tiêu Phượng Ngô tò mò hỏi.

Gian phòng bỗng nhiên an tĩnh, bú sữa mẫu thân?

Tần Vị Ương đều sửng sốt một chút, hỏi Khương Nghị:

- Cái này... Uống sao?

Khương Nghị lúng túng nói:

- Ta nào có kinh nghiệm, hỏi Kiều Hinh.

Kiều Hinh cũng lúng túng nói:

- Không uống đi.

Tần Vị Ương kinh ngạc:

- Vì sao, dinh dưỡng theo không kịp sao?

Kiều Hinh má ngọc ửng đỏ:

- Hắn... Hắn cũng không phải tiểu hài nhi thật... Hắn... Hắn hiểu chuyện. Cái này... Làm sao, khó trách là tình.

Tiêu Phượng Ngô gãi gãi đầu:

- Đúng thế, một bên vén không ra y phục, một bên mở miệng không nổi, hai bên đều không có ý tứ.

Đám người dở khóc dở cười, cái này còn giống như thật sự là một vấn đề.

Tần Vị Ương nói:

- Không bú sữa mẫu thân, uống gì? Chung quy vẫn là tiểu hài nhi, cần phát triển thân thể.

Thiên Hậu nói:

- Tìm Đan Hoàng, làm chút dược dịch, mỗi ngày cho ăn một chút.

Tần Vị Ương khẽ động Tu La đang ôm trong ngực, lo lắng nói:

- Từ nhỏ đã mớm thuốc? Đan Hoàng có thể khống chế việc đó sao? Dù sao chàng cũng là tiểu hài nhi, ăn hỏng thì phải làm sao bây giờ?

Khương Diễm nói:

- Chút chuyện bao lớn, trước gạt ra lại uống.

Khương Qua nói:

- Ý kiến hay, qua bên kia chen tốt, cầm bên này lại uống.

Ngu Chính Uyên nhíu mày, hỏi Tu La:

- Ngươi uống sữa sao? Sẽ có… có... Uống chút hay không?

Ta uống cái rắm!!

Tu La thực sự không chịu nổi, đường đường là Tu La Chiến Thần, Côn Lôn Quỷ Hoàng, lại bị một đám người vây quanh thảo luận chuyện bú sữa mẫu thân?

Hắn nắm chặt tay, nghiêm mặt, phát ra một tiếng gào thét tức giận, kết quả... Thanh âm bất tranh khí,

Há miệng, nhắm mắt lại, phun ra tiếng khóc.

Tần Vị Ương luống cuống tay chân an ủi:

- Không khóc không khóc, khẳng định là đói bụng, làm sao bây giờ?

- Đi mời mẫu thân hắn đu. Nhanh đi.

Khương Diễm thúc giục An Minh Hề.

- Oa a a...

Tu La khóc càng hung, thân thể nhỏ giãy dụa kịch liệt, không uống không uống, ta không uống! Đường đường Tu La, há có thể bú sữa mẫu thân?

Cái này để mấy triệu chiến hồn của hắn nhìn hắn như thế nào?

Tần Vị Ương cuống quít trấn an:

- Đây là thế nào? Đói tới tức giận?

- Chờ một lát, ta sẽ trở lại rất nhanh thôi.

An Minh Hề nói xong liền muốn lui ra, lại bị Hướng Vãn Tình ngăn lại:

- Cái gì đói đến tức giận, hắn là thẹn thùng. Lại nói, vị mẫu thân kia của hắn gầy yếu đến không chịu nổi, nào có sữa. Ta thấy như vậy đi, đi làm chút sữa thú.

- Sữa thú??

- Sữa thú có dinh dưỡng, cũng không thương tổn mặt mũi, hẳn là có thể.

Vãn Tình nói xong, lại lắc lắc ngón tay Tu La, cười nói:

- Đúng không, Tiểu Tu La?

Hai mắt Tần Vị Ương tỏa sáng, cười nói với Tu La trong ngực:

- Sí Thiên giới có mấy trăm ngàn yêu thú, sữa thú khắp nơi đều có. Sau này mỗi ngày ta tìm sữa thú cho chàng.

- Ta đi, ta đi.

Cơ Lăng Huyên các nàng hào hứng đi ra ngoài tìm sữa thú cho Tu La.

Tu La không còn cách nào khác, nghiêng đầu một cái, vờ ngủ.

- Cái này… mệt mỏi? Tiểu hài nhi chính là tiểu hài nhi, nói ngủ liền ngủ.

Tần Vị Ương còn không có biểu hiện ra đủ đâu.

- Chừa cho hắn chút mặt mũi đi.

Khương Nghị cười lắc đầu, Tu La kiêu ngạo cả đời, biến thành bộ dáng này trong lòng vẫn rất uất ức.

- Cái này có là cái gì, từ từ sẽ lớn lên.

Tần Vị Ương đụng đụng cái miệng nhỏ đỏ hồng Tu La, lộ ra nụ cười hoạt bát.

- Cảm giác là lạ.

Tiêu Phượng Ngô nhìn mà lắc đầu, đây coi là cái gì?

Kế hoạch bồi dưỡng nam tử?

Người khác là nuôi con dâu từ bé, nơi này là đồng dưỡng phu?

Sau một phen náo nhiệt, Khương Nghị đi tới trong phòng khác.

Bọn người Triệu Thiên Khoát, Triệu Thắng đang ngồi vây quanh bên cạnh Triệu Thanh Vi vừa mới tỉnh.

Triệu Thanh Vi khô gầy như củi, mệt mỏi không còn hình dáng, để cho người ta thấy mà đau lòng.

Nhìn thấy Khương Nghị tới, bọn hắn liền vội vàng đứng lên.

Lại không rõ tình huống như thế nào thì cũng biết vị nam tử toàn thân hư vô mặc áo choàng trước mắt này là chủ nhân thật sự của nơi này, mà còn là người thống trị tuyệt đối của toàn bộ đại lục trăm vạn dặm.

- Không cần khách khí, ngồi một chút.

Khương Nghị đưa tay ra hiệu, cũng ngồi xuống bên cạnh, quan sát đến gia đình này.

Bọn người Triệu Thiên Khoát cũng cẩn thận từng li từng tí đánh giá 'quái nhân' này, khó có thể tưởng tượng cơ thể con người vậy mà có thể biến thành 'lỗ đen', cái này hoàn toàn là lật đổ nhận biết của bọn hắn.

Khương Nghị nói:

- Trên đường huynh đệ của ta Chu Thanh Thọ đã giới thiệu qua đại khái tình huống cho các ngươi. Hài tử của các ngươi, thật ra là do chúng ta làm giao dịch cùng U Minh Địa Ngục. Hắn vốn là Chiến Thần của Thương Huyền đại lục, theo giúp ta chinh chiến Thương Huyền, huyết chiến Thiên Khải, không có hắn, thì không có ta năm đó.

- Sau khi ta chết, hắn hóa thành Quỷ Hoàng, trấn thủ U Minh, bảo hộ đầu lâu của ta, một lần thủ tại Côn Lôn Quỷ Giới chính là ngàn năm. Sau khi ta trùng sinh, hắn nhiều lần ra tay, ngăn cơn sóng dữ, không có hắn, ta cũng không thể nào dễ dàng ngồi ở chỗ này, cùng các ngươi nói chuyện.

Tóm lại, vị huynh đệ kia của ta, là chí thân của ta.

Đám người Triệu Thiên Khoát trao đổi ánh mắt, mặc dù đã nghe vị Thánh Hoàng kia giới thiệu, nhưng lấy năng lực bọn hắn nhận biết, vẫn khó có thể tưởng tượng đến rốt cuộc một người phải cường đại đến loại trình độ nào, mới có thể khi còn sống làm Chiến Thần, thống ngự quân đội mấy triệu người, sau khi chết làm quỷ hùng, uy hiếp Sinh Tử Lưỡng Giới, cuối cùng lại còn ép chủ nhân Địa Ngục thả hắn luân hồi trùng sinh.

Mà bọn hắn lại là người này chuyển thế người thân??

Coi như cho tới bây giờ, bọn hắn vẫn có loại cảm giác hoảng hốt giống như nằm mơ.

Tần Vị Ương cúi người chào thật sâu đối với Triệu Thanh Vi đang nằm ở trên giường, làm một đại lễ:

- Ta là thê tử kiếp trước của Tu La, tạ ơn ngài dựng dục chàng. Mười tháng này, ngài đã bị liên lụy rồi. Ta cùng Tu La, chắc chắn dùng một đời tôn trọng, báo đáp ngài nỗi khổ hoài thai.

Triệu Thanh Vi mệt mỏi ngồi dậy, có chút há mồm, muốn nói điều gì đó, nhưng lại nhắm lại.

Khương Nghị nhìn ra tâm sự của nàng, nói:

- Đương nhiên, hắn vẫn con của các ngươi, cũng vĩnh viễn là con của các ngươi, hắn sẽ mang họ Triệu, tên do các ngươi định.

Bình Luận (0)
Comment