Khương Diễm, Khương Qua, Khương Quỳ, Triệu Thời Việt, đều cố nén bi thống, bình tĩnh trầm mặc quản lý Đế Thành.
Khương Hồng Võ, Lý Quân Dao, bọn người Hàn Ngạo đều ở trong Đế Thành, mặc dù đã tuyệt vọng, lại đều không hề rời khỏi, không phải cô độc ngồi tại một nơi nào đó trầm mặc, chính là hoảng hốt nhìn lên bầu trời, mặc dù biết nơi đó đã kết thúc, kết cục đã nhất định, nhưng bọn hắn chính vẫn muốn... Chờ một chút...
Đối với bọn hắn mà nói, thời gian trôi qua dài dằng dặc mà dày vò, chờ đợi lại là đau đớn cùng mê mang. Nhưng đối với người bình thường mà nói, không có một mực đắm chìm trong sự ngột ngạt.
Đối với bọn hắn mà nói, Thiên Khải chiến trường tiếp tục an tĩnh, nói rõ nguy cơ đã giải trừ, bọn hắn hoàn toàn có thể tiếp tục cuộc sống bình thường.
Ở vào Vạn Thế Thần Triều sâu trong Thương Huyền đại lục, không thể nghi ngờ là hạch tâm lịch sử thế giới từ nay về sau rất dài một đoạn thời kỳ, mọi cử động có thể ảnh hưởng cách cục thế giới, cho nên nơi đó nhất định là an bình nhất, cũng nhất định tràn đầy kỳ ngộ.
Từ Thiên Khải chiến tranh kết thúc ngắn ngủi mấy tháng bắt đầu, dân chúng Thương Huyền giống như thủy triều tuôn về hướng Vạn Thế Thần Triều, rất nhiều tộc người từ đại lục khác cùng hải vực mênh mông tràn vào Thương Huyền.
Làm trung tâm thần triều, Thượng Thương Đế Thành nhanh chóng náo nhiệt lên, nhân khẩu tràn vào tăng vọt gấp bội.
Cũng may Đế Thành đã hoàn thành xây dựng lại, hoàn toàn dựa theo tư tưởng ban sơ của Khương Nghị, chia làm nội thành cùng ngoại thành hai bộ phận.
Nội thành lấy Chu Tước Đế Cung làm chủ, Đan Hoàng cung làm phụ.
Ba tòa Thần Hoàng cung phân xung quanh đế cung, hiện lên hình tam giác bảo vệ đế cung, bảo vệ Đế tộc.
Thiên Võ điện thì trực tiếp thiết lập trong Đan Hoàng cung, cung cấp bảo vệ cần thiết.
Ngoài ra, khu nội thành còn thiết trí Tu La chiến cung, chuyên thuộc về Tu La.
Khu ngoại thành chia làm Đông Tây Nam Bắc bốn khu.
Ngũ Hành học viện trấn thủ Đông khu, Quân Võ viện trấn thủ Tây khu.
Nam khu là Tru Thiên Thần Điện, Bắc khu thì giao cho Hướng gia.
Bởi vì người tràn vào thật sự quá nhiều, ngoại thành không thể không tiến hành quản chế khắc nghiệt các hạng, nội thành càng tạm thời từ chối bất kỳ nhân khẩu ngoại lai nào tiến vào.
Nhưng bất kể biện pháp gì đều không ngăn cản được mọi người hướng tới cùng nhiệt tình đối với Đế Thành. Chậm rãi, xung quanh Đế Thành xuất hiện số lượng lớn khu quần cư, mỗi khu quần cư đều là người các nơi tụ tập mà đến, mỗi ngày đều đang gia tăng, mỗi ngày đều đang suy nghĩ đến như thế nào trà trộn vào Đế Thành, như thế nào tạo liên quan cùng người phụ trách khu ngoại thành.
Ngũ Hành học viện, Quân Võ viện, Tru Thiên Thần Điện, cùng Hướng gia không thể nghi ngờ trở thành mục tiêu để tất cả mọi người nịnh nọt.
Dù đám người phụ trách Ngũ Hành học viện thật sự không có tâm tình, nhưng cũng không thể không nhịn tức giận cùng bực bội, triển khai tiếp đãi cùng khảo sát.
Kỷ Nguyên, tháng sáu năm ba mươi hai, sau khi Thiên Khải chiến tranh kết thúc một năm, bầu trời bình tĩnh đột nhiên mãnh liệt cuồn cuộn, như giang hà triều dâng, giống như mây mù chập trùng, thanh âm ù ù chấn thiên động địa, vang vọng mênh mông Trung Vực. Phạm vi rung chuyển nhanh chóng mở rộng, cuồn cuộn mấy ngàn dặm, cơ hồ bao phủ trên không Thượng Thương Đế Thành.
Trong ngoài Đế Thành nhanh chóng an tĩnh, tất cả mọi người ngừng chân ngẩng đầu, ngước nhìn mây mù như đại dương mênh mông.
Mây mù từ cuồn cuộn đến bạo động, vờn quanh thành vòng xoáy bàng bạc, quấy năng lượng thiên địa, tản mát thiên uy kinh khủng. Cường quang dày đặc hiện lên sâu trong mây mù, nhanh chóng xen lẫn, hội tụ thành cột sáng như cơn lốc, nương theo tiếng vang kinh thiên động địa, cột sáng từ trên trời giáng xuống, đánh tới sâu trong đế cung.
Bầu không khí Đế Thành đang an tĩnh, không biết là ai hô câu Thái Hoàng Thiên, trong trong ngoài ngoài Đế Thành liên tiếp nhấc lên liên miên tiếng la, cuối cùng quét sạch Đế Thành.
- Thiên trở về rồi??
- Là Thiên trở về rồi sao?
- Một năm, hắn không có chết?
- Hắn chẳng lẽ là đang khôi phục ở Thiên Khải chiến trường?
- Thiên Khải chiến trường... Chúng ta lại thắng??
Bên trong reo hò tràn ngập chấn kinh cùng cuồng nhiệt, bên trong tiếng la hỗn tạp gào thét cùng thét lên, bầu không khí Đế Thành nhanh chóng sôi trào, bất luận ngoài thành hay ngoại thành đều chen chúc về phía trước, chạy tới tường thành chỗ nội thành.
Khương Nghị ôm Dạ An Nhiên, mang theo Khương Thương, Hắc Ma Đế Quân, Thôn Thiên Ma Đế, Ngu Chính Uyên, Vạn Độc Huyết Long, Bát Hoang Tuyệt Diễm, còn có hồn nguyên Tinh Linh Đế Quân cùng Thiên Hậu, linh hồn Thái Hư Cổ Long, về tới Chu Tước cung xa cách đã lâu.
Tu La, Đan Hoàng, Khương Diễm, Hướng Vãn Tình mấy người, toàn bộ vọt tới Chu Tước cung.
Bọn hắn sợ hãi, bọn hắn chấn kinh, bọn hắn cuồng nhiệt, bọn hắn càng kích động, nhưng khi sau khi nhìn đến Khương Nghị cùng người đứng bên cạnh hắn, thể hiện trên mặt đều cứng đờ.
Vô Hối đâu?
Lý Dần đâu?
Như Ảnh mấy người đâu?
Thiên Long đâu?
Đại Vương đâu?
Long Đế đâu?
Hồng Võ Đế Quân đâu?
Hai mắt Kiều Hinh tối sầm lại, suýt chút nữa ngồi dưới đất. Nam tử của nàng trở về, con của nàng đâu?
Hốc mắt bọn người Chu Thanh Thọ mông lung, từ trong lòng tuôn ra nồng đậm bi thương. Lý Dần... Không có trở về sao? Hắn là Đế Quân mà.
Tặc Điểu hoảng hốt một lát, quay người đi ra Chu Tước cung, cô đơn ngồi ở nơi hẻo lánh. Hai hỗn đản kia, cứ đi như thế?
- Bạch Tai, Lý Dần, Đông Hoàng Càn, Đông Hoàng Toại, Hồng Võ Đế Quân, hi sinh tại Thiên Khải chiến trường.
- Vô Hối, Thiên Long, Đại Vương, Như Ảnh, tiểu Kim hầu, bị Sát Thiên chiến đội mang đi.
Khương Nghị đơn giản thông báo tình huống chiến trường.
- Còn sống?
Kiều Hinh, Tặc Điểu liên tiếp đứng dậy, nhìn về hướng Khương Nghị trong điện.
- Còn sống, đang đuổi theo. Tốc độ bọn họ rất nhanh, tốc độ của ta càng nhanh, hẳn có thể ngăn chặn bọn hắn.
Sau khi Khương Nghị dung hợp Thiên Đạo, đã hóa thân thế giới, cho nên đã không tồn tại vấn đề thương thế, tốc độ của hắn nhanh đến cực hạn, giống như viên thiên thạch hướng về thâm không nhanh chóng di chuyển.
Mặc dù chậm trễ hơn một năm, nhưng từ nơi này đến Thương Thiên tinh vực, Sát Thiên chiến đội trước đó đi ước chừng ba mươi năm, lấy tình huống cùng tốc độ của hắn bây giờ, hẳn là có thể chặn đứng ở nửa đường.
Đám người thoáng thở phào, nhưng nghĩ đến bọn người Bạch Tai tử vong, trong lòng vẫn khó chịu.
- Sát Thiên chiến đội chỉ bị đánh lui? Bọn hắn sẽ còn lại đến? Lúc nào?
Trên gương mặt non nớt của Tu La hiện ra sát cơ. Nếu như Sát Thiên chiến đội lui, trở lại, trước sau chỉ sợ cần ba mươi năm mươi năm, hắn có hi vọng trở lại đỉnh phong, thậm chí bước lên Đế cảnh. Cuộc chiến sát thiên lần này, hắn chỉ là quần chúng, lần cuộc chiến sát thiên tiếp theo, hắn thân phó chiến trường.
- Bọn hắn chạy, chúng ta đang đuổi, nhưng tình huống còn phức tạp hơn so với chúng ta mong muốn.
- Thương Thiên, không còn chỉ là pháp tắc chưởng khống giả, mà là rời khỏi phạm trù pháp tắc, sáng lập thế giới thuộc về mình...