Có hùng sư mãnh thú đứng thẳng hành tẩu, có người khổng lồ toàn thân năng lượng xanh thẳm, có quái vật nữa người trên khoác áo bào đen thân thể như con người nhưng hạ thân đều là xúc tu. Tuy nhiên đại đa số vẫn là hình thái Nhân tộc, chỉ là hình thể và hình dạng có chỗ khác biệt mà thôi.
Một cỗ xe kéo từ phía trước đi qua, hai đầu hung thú dữ tợn kéo xe, một vị cường giả Nhân tộc là xa phu, trước sau càng đi theo rất nhiều hộ vệ.
Rèm xe kéo lấy ngọc thạch đan thành, khó mà che lại cảnh vật trong xe, vậy mà có một hắc cẩu tráng kiện đứng đấy, hình thể lớn như báo săn, trên trán lấp lóe tử quang, như là con mắt đóng mở.
- Người không bằng chó?
Chu Thanh Thọ nói thầm.
- Đừng nói lung tung.
Hướng Vãn Tình lập tức ngăn lại.
Hung thú cùng người hầu Nhân tộc xung quanh đoàn xe lập tức quăng tới ánh mắt bén nhọn.
- Họa từ miệng mà ra, vả miệng!
Xa phu đứng dậy, toàn thân tản mát ra khí thế cường đại, lại là Thánh Linh.
Thánh Linh làm xa phu, có thể thấy được thân phận hắc cẩu có bao nhiêu tôn quý.
- Chúng ta không gây chuyện, các ngươi cũng đừng gây chuyện.
Khương Nghị lườm vị xa phu kia một chút, phóng xuất ra cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Hàn Ngạo, Hướng Vãn Tình đồng thời phóng thích khí thế, không có hoàn toàn triển lộ ba động Thần cấp, nhưng tuyệt đối không kém.
Xa phu khẽ nhíu mày, mặc dù bọn hắn địa vị tôn quý, nhưng khí thế năm người này quá mạnh.
Hắc cẩu đánh giá bọn người Khương Nghị vài lần, ra hiệu tiếp tục đi đường. Cũng không phải e ngại, mà không cần thiết bởi vì mấy câu, làm lớn chuyện.
Bọn người Khương Nghị vừa đi về phía trước không bao lâu, đường đi đột nhiên truyền đến hỗn loạn, một thiếu niên bị thô lỗ đánh ra khỏi một cửa hàng.
- Biến ra ngoài, còn dám gây sự, lột da của ngươi ra!
Hai người khổng lồ cao năm mét ngăn ở trước cửa, chỉ vào thiếu niên gầm thét.
- Dựa vào cái gì! Ta đều cho tinh thạch, giao dịch coi như hoàn thành, các ngươi dựa vào cái gì đổi ý.
- Công khai ghi giá nên công bằng mua bán, là các ngươi không nhìn ra đó là bảo bối thật, trách ta?
- Lâm thời tăng giá, uổng cho các ngươi nghĩ ra được. Các ngươi là làm ăn hay là thổ phỉ?
- Với thái độ của các ngươi, sớm muộn gì cũng phá sản.
Thiếu niên đứng lên, tức giận đáp lễ.
- Chán sống!
Hai người khổng lồ sải bước đi tới, toàn thân khuấy động khí thế hùng hậu, dọa các sinh linh trên đường kinh hãi nhanh chóng lui lại.
- A? Đó là cái gì?
Thiếu niên đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía xa.
Hai người khổng lồ theo tiếng dừng lại, cũng trông qua theo.
Thiếu niên trong nháy mắt bạo tạc, một chân đạp ở trên đầu Cự Linh, toàn thân nở rộ linh phù, xen lẫn thành hai cánh lộng lẫy, phóng lên tận trời.
- Hỗn đản!
Người khổng lồ biết mình bị lừa, tức giận quát tháo, nhưng người này đã rơi xuống trên đỉnh cửa hàng, xì ngụm nước bọt cho bọn hắn, nghênh ngang rời khỏi.
Bọn người Khương Nghị thấy cảnh này, lắc đầu cười khẽ, không để ý đến, nhưng... Thời điểm đám người khổng lồ muốn đuổi theo, thiếu niên đột nhiên hô câu:
- Đừng đuổi theo, Lý Dần ta sẽ còn trở lại.
Thể hiện Khương Nghị cười khẽ cứng ở trên mặt, trái tim vậy mà rụt rụt.
- Kêu cái gì?
Chu Thanh Thọ khẽ nhíu mày.
- Lý Dần?
Hàn Ngạo trông qua.
- Đến nơi đây vậy mà có thể đụng tới trùng tên.
Hướng Vãn Tình khẽ nói, nhẹ nhàng cầm tay Khương Nghị. Lý Dần, hẳn là đau đớn vĩnh viễn trong lòng Khương Nghị.
Khương Nghị lắc đầu, khôi phục lại bình tĩnh, tiếp tục đi trên đường ồn ào hỗn loạn.
- Xuỵt...
Chu Thanh Thọ cùng Hàn Ngạo đồng thời làm khẩu hình lẫn nhau, kết quả cách quá gần, vừa nghiêng đầu huýt miệng, suýt chút nữa đã chạm vào một chỗ, hai người nhanh chóng kéo ra khoảng cách.
- Chúng ta đến phía trước nhìn? Tìm thương hội cỡ lớn, hối đoái chút tinh thạch.
Hướng Vãn Tình nắm tay Khương Nghị, di chuyển lực chú ý.
- Đổi tinh thạch, đổi tinh thạch. Sau khi nghe ngóng tin tức, không thể thiếu cần hối lộ, trước làm cái một trăm tám mươi vạn tinh thạch.
Chu Thanh Thọ nhanh chân về phía trước, sinh động bầu không khí. Đối với Lý Dần, cũng là đau nhức trong lòng bọn hắn, bọn hắn rất hi vọng Khương Nghị có thể làm cho Lý Dần trở về.
Nhưng... Bọn hắn biết tình cảm Khương Nghị dành cho Lý Dần, nếu như có thể phục hồi trở về thật sẽ nghĩ biện pháp, từ đầu đến cuối không có làm như vậy, hẳn là thật không thể.
Ai, thật sự là, vừa tới Đế Thành đã gặp được người trùng tên, đây không phải cố tình cho Khương Nghị ngột ngạt.
Bọn người Khương Nghị ở trong thành đi dạo hồi lâu, đi đến một chỗ thương hội vàng son lộng lẫy phía trước —— Hồng Thiên lâu.
Nơi này người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, nhìn ra được 'Tinh thạch dự trữ' sẽ rất khá.
Khương Nghị khẽ vuốt nhẫn không gian, ở trong đó không chỉ có Bạch Hổ đế cốt, cũng có chút thần cốt, Hỗn Độn Thạch, Ngũ Hành Thổ các loại hình bảo vật.
Nhưng, tại thời điểm bọn hắn muốn đi vào, một thiếu niên y phục lộng lẫy đi qua từ bên cạnh bọn họ, dáng người thẳng tắp, phong độ nhẹ nhàng, giống như công tử ca nhà nào đó.
Chu Thanh Thọ, Hàn Ngạo, đồng thời trừng to con ngươi. Ngọa tào, đây không phải là tiểu tử kia sao? Mặc dù thay đổi ăn mặc, bộ dáng cũng thay đổi, nhưng bọn hắn thế nhưng là Thần Linh, có thể thông qua khí tức phán đoán thân phận. Huống chi bọn hắn bây giờ nhìn giống như nhẹ nhõm, kì thực đang cảnh giác cao độ, khẩn trương tra xét rõ ràng toàn bộ sinh linh đi qua bên cạnh.
Hướng Vãn Tình bất đắc dĩ, vừa di chuyển lực chú ý của Khương Nghị, kết quả tiểu tử này lại xuất hiện.
Khương Nghị nhìn bóng lưng thiếu niên một chút, vậy mà đi theo.
- Đây coi là cái gì?
Chu Thanh Thọ cùng Hàn Ngạo đụng đụng ánh mắt, kỳ quái vừa bất đắc dĩ.
Hướng Vãn Tình nhỏ giọng nhắc nhở:
- Các ngươi đổi chút tinh thạch.
Chu Thanh Thọ vội vàng nói:
- Lấy cái gì đổi.
Hướng Vãn Tình im lặng:
- Lúc các ngươi rời khỏi, không mang đồ theo sao?
- Mang theo chứ.
- Đi đổi đi.
- Nói đùa gì thế, nam tử của ngươi muốn cái gì có cái đó, ta có chút vốn liếng thôi mà! Các ngươi người giàu có có thông cảm người nghèo chúng ta bên dưới hay không, còn như vậy không chơi với vợ chồng các ngươi nữa.
Chu Thanh Thọ nói lời này rất được Hàn Ngạo cùng Tặc Điểu tán thành, phối hợp trịnh trọng gật đầu.
- Các ngươi... Các ngươi...
Hướng Vãn Tình chỉ mấy người bọn hắn, bất đắc dĩ lấy ra một khối thần cốt từ trong nhẫn không gian của mình:
- Đổi bao nhiêu tinh thạch cho ta thì đưa bấy nhiêu tinh thạch, các nếu ngươi dám cắt xén, các ngươi không xong đâu.
- Chúng ta giống người tiện nghi ham món lợi nhỏ sao?
Chu Thanh Thọ tranh thủ thời gian bắt lấy, khoát khoát tay rời khỏi.