Lý Dần thấy cảnh này nhịn không được kinh sợ lui mấy bước.
Tê cả da đầu!
Đầu ông ông!
Nhưng ngay lúc dưới cây này, vậy mà ngồi mấy chục trên trăm sinh linh, có Nhân tộc, có Yêu tộc, cũng có Ma tộc.
Bọn hắn đều bị xúc tu giống như chạc cây quấn chặt lấy, đầu chạc cây đâm vào lồng ngực của bọn hắn, đang kịch liệt nhúc nhích, hấp thu huyết khí mênh mông.
Lý Dần cố gắng trấn định, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm trong đám người.
Hắn thật không muốn tới, nhưng 'Lục Du' buộc hắn tiến đến nhìn.
Nói Thiên Bảo lão tặc rất có thể đang ở đây.
Lão gia hỏa khẳng định hối hận muốn chết.
Lúc đầu chỉ mượn mấy người ngăn cản Thiên Vu Đế tộc đuổi bắt, ai nghĩ đến lại giết người.
Hắn không thể nào chạy đến trong bí cảnh ẩn núp, bất kỳ bí cảnh gì đều gánh không được lửa giận của Đế tộc.
Cho nên, hắn chỉ có thể bảo hộ bản thân.
Ví dụ như... Kiếm mấy viên Thời Gian Tinh Thạch.
- Ở nơi đó!
Lý Dần vậy mà thật thấy được thân ảnh mơ hồ của Thiên Bảo lão tặc, đang thể hiện đau đớn tung bay ở giữa không trung, bị chạc cây quấn quanh hấp thu khí tức sinh mệnh.
Lão gia hỏa này tuổi tác không nhỏ, lại còn đến hối đoái tuổi thọ.
Thật liều.
Không biết hắn muốn hối đoái mấy viên.
Một hai viên khẳng định không đủ.
- Bắt đầu?
Thanh âm Lão bà bà đột nhiên xuất bên tai Lý Dần.
- Ta... Không... Không đổi nữa...
Lý Dần tiến đến cũng không phải hối đoái, mà là tìm người.
- Ha ha, tiến đến, nhất định phải đổi, chưa từng có ai đi tay không về. Tiểu gia hỏa, ngươi là tự mình đi qua? Hay ta dẫn ngươi đi đây?
Bàn tay khô héo của lão bà bà đột nhiên cầm chặt cánh tay Lý Dần đang nắm chặt Thái Dương Thần Hỏa, một cỗ hơi lạnh âm trầm bỗng nhiên thấm vào, vậy mà để thần viêm nhanh chóng ảm đạm, cho đến... Hoàn toàn dập tắt...
Trong lòng Lý Dần run lên, lão bà bà này cảnh giới gì?
- Chính ngươi đi qua, chỉ hối đoái mười năm.
- Nếu như ta ngươi cưỡng ép đè lên, chỉ sợ cũng không biết là mấy chục năm đâu! Ngươi tốt nhất... Tự mình đi...
Lão bà bà nắm chặt Lý Dần, vậy mà để toàn thân Lý Dần giống như bị định trụ không thể động đậy.
- Ta... Chính ta đi lên! Mười năm thì mười năm.
Lý Dần biết rõ bí cảnh khủng bố, xem ra hôm nay không thay tinh thạch là không được.
Mười năm tuổi thọ.
Thêm tiền.
Hắn nhất định phải đòi bọn người Lục Du thêm tiền.
Không có năm ba ngàn tinh thạch, chuyện này còn chưa xong.
- Xin mời??
Lão bà bà lôi kéo tay Lý Dần, mặt mo khô cạn lộ ra nụ cười quỷ dị.
- Các ngươi... Nhanh lên... Thời gian ta đang rất gấp...
Lý Dần lại nhìn một chút Thiên Bảo lão tặc xa xa, lúc mình kết thúc, lão đầu nhi tuyệt đối đừng kết thúc. Hắn còn có lời muốn chuyển cáo.
- Bành...
Lý Dần bị tươi sống lấy mất mười năm thọ nguyên, ngã xuống đất.
Hắn choáng đầu hoa mắt, cực độ suy yếu, không chỉ có toàn thân không lấy nổi sức, còn hiện ra từng trận đau nhói.
- Tiểu hỏa tử, Thời Gian Tinh Thạch đã cắm vào trái tim của ngươi.
- Nó sẽ từ từ dung hợp cùng ngươi, thẳng đến khi hoàn toàn trở thành một thể.
- Thời điểm ngươi cần, nó sẽ trực tiếp phóng thích, phạm vi có thể đạt tới một trăm dặm.
- Bên trong phạm vi một trăm dặm, thiên địa vạn vật đều sẽ giam cầm, duy chỉ có ngươi không nhận thời gian hạn chế.
- Ngươi có thể muốn làm gì thì làm.
Thân thể lão bà bà còng lưng, đi tới Lý trước mặt Dần.
- Nhớ kỹ, một phút đồng hồ! Chỉ có thể một phút đồng hồ!
Lý Dần mệt mỏi chống thân thể lên:
- Ta chỉ có thể tự mình dùng thôi sao?
Lão bà bà thâm trầm cười nói:
- Đương nhiên là chính ngươi dùng. Còn là sau một ngày mới có thể sử dụng. Trong ngày này, tinh thạch sẽ từ từ dung hợp cùng ngươi.
Lý Dần lung lay đầu sắp hôn mê:
- Cảnh giới mạnh nhất ta có thể áp chế là gì?
Lão bà bà nói:
- Tin tưởng giá trị mười năm thọ nguyên ngươi bỏ ra! Bán Thần trở xuống, đều có thể kiềm chế.
Lý Dần bỏ vào trong miệng viên đan dược điều bổ huyết khí, ngẩng đầu nhìn về phía cây quỷ dị kia, vừa hay nhìn thấy Thiên Bảo lão tặc từ nơi đó đến rơi xuống.
- Hắn đổi mấy viên?
- Ngươi nên rời khỏi! Mời!
Lão bà bà quay người đi đến trong bóng tối.
Lý Dần còn muốn chào hỏi cùng Thiên Bảo lão tặc, kết quả thân thể vậy mà không bị khống chế đi theo lão bà bà tiến vào hắc ám.
Hắc ám như vực sâu, đưa tay không thấy được năm ngón, không có phương hướng, không có âm thanh, giống như hành tẩu trong Địa Ngục âm trầm, để cho người ta sợ hãi hồi hộp.
Lão bà bà giống như một sợi u hồn, phiêu đãng ở phía trước, như ẩn như hiện, mông lung mơ hồ, dẫn đường cho Lý Dần hành tẩu bên trong bóng tối vô tận.
Lý Dần vẫn rất suy yếu, ý thức hỗn loạn, thất tha thất thểu đi theo bên cạnh lão bà bà.
Thẳng đến...
- Đến.
Nương theo tiếng nói nhỏ âm trầm, lão bà bà biến mất không thấy gì nữa, Lý Dần đứng ở trong bóng tối hoang vu.
Mặc dù xung quanh vẫn rất đen, nhưng không khủng bố giống như bên trong.
Lý Dần lại bỏ vào trong miệng mấy viên đan dược, giấu đến trong góc, một bên điều trị, một bên chờ đợi Thiên Bảo lão tặc.
Không lâu sau đó, lão bà bà lần nữa xuất hiện, lão đầu nhi đi theo phía sau.
Thiên Bảo lão tặc mắt trần có thể thấy suy yếu khó chịu, nhưng không quên trêu đùa lão bà bà:
- Mỗi ngày ở chỗ này dẫn đường, quá nhàm chán, có nghĩ tới theo ta ra ngoài nhìn thế giới hay không? Thế giới bên ngoài, rất đặc sắc, loại người gì cũng có, chuyện gì đều có. Ngươi thích đào mộ không? Ta mang ngươi đào khắp toàn thế giới...
- Đến! Thiên Bảo, có người chờ ngươi.
Lão bà bà thâm trầm cười một tiếng, giống như một sợi khói xanh, biến mất trong bóng tối.
- Người chờ ta rất nhiều, ha ha.
Thiên Bảo rất tùy ý duỗi người một cái, cùng lúc chấn mở Âm Dương Dực, phóng lên tận trời.
- Bí cảnh thứ hai, Thập Bát Dực Hỗn Độn Cự Xà! Có hứng thú hay không, phóng xuất hắn?
Lý Dần đứng dậy, âm thanh không lớn, lại đầy đủ để Thiên Bảo lão tặc nghe thấy.
- Là ngươi.
Thiên Bảo lão tặc nhìn thấy Lý Dần, cười ha hả.