- Một ngàn? Thật mở miệng được.
- Tăng giá một ngàn, đây là thái độ Dực Thần tộc cứu người sao?
- Một vạn người, tăng giá một ngàn, thì ra mười người mới thêm một khối tinh thạch?
Tất cả sương phòng lần lượt kích thích.
Lúc này Kim Như Ngọc đột nhiên đấu giá:
- Tăng giá hai mươi ngàn! Dực Thần tộc, so không? Nếu như không theo, nhóm Dực Nhân đầu tiên, ta sẽ nhận.
Trong sương phòng Đan Thần truyền ra âm thanh của đệ Tử Phượng Thuần Linh:
- Dực Thần tộc thật sự là tới cứu người sao? Hình như khí thế không đủ. Chúng ta vô ý mạo phạm Dực Thần tộc, cho nên không có ý định cạnh tranh. Nhưng bây giờ xem ra... Dực Thần tộc giống như không phải rất để ý, vậy chúng ta sẽ đấu giá. Tăng giá mười ngàn, mười ba vạn tinh thạch, ta muốn nhóm Dực Nhân đầu tiên.
Dực Huyên bực tức nói.
- Nhóm đầu tiên, chúng ta đương nhiên muốn!! Tăng giá thêm hai mươi ngàn, một trăm năm mươi ngàn tinh thạch.
Kim Như Ngọc lạnh lùng nói:
- Chỉ cần nhóm đầu tiên à. Nhóm thứ hai, nhóm thứ ba, phía sau thì sao? Từ bỏ sao? Các ngươi đây là tới cứu người, hay đến xem náo nhiệt?
- Chúng ta tự nhiên có kế hoạch của chúng ta! Không tới phiên ngươi đến khoa tay múa chân.
- Ta không có quyền can thiệp quyết định của các ngươi, chỉ cảm giác buồn cười. Không mang đủ tiền lại còn có mặt dày tuyên bố muốn dẫn mấy triệu Dực Nhân về nhà, kết quả bắt đầu đấu giá, ra vẻ đáng thương.
- Chờ hội đấu giá kết thúc, ta sẽ phân tán bọn người này đến toàn tinh vực, nói cho đám Dực Nhân đáng thương rằng Dực Thần tộc không phải đi cứu vớt bọn họ, thuần túy là vì Thánh Hoàng cùng Tổ Thần kia mà thôi.
- Kim Như Ngọc!!
- Đừng gọi ta tên, hạng người ra vẻ đạo mạo... Không xứng!
Dực Huyên còn muốn đáp lễ, lại bị thủ hộ giả trong sương phòng đưa tay đè lại, âm thanh lạnh lùng truyền ra sương phòng, quanh quẩn hội đấu giá:
- Kim Như Ngọc?
- Là ta! Ngươi là người phương nào?
- Lão tử đến cạnh tranh, không phải tới nghe ngươi nói nhảm! Loạn gọi cái quái gì thế, xé rách miệng chó của ngươi.
Tĩnh!
Hội đấu giá an tĩnh!
Phía ngoài quảng trường cũng an tĩnh!
Vô số người đưa mặt nhìn nhau, đều cho rằng mình nghe lầm.
Đây là vị hảo hán nào?
Dữ dội thô bạo như vậy.
Nhanh nhẹn dũng mãnh muốn trực tiếp xé miệng Thần Tôn Đế tộc?
- Ngươi là người phương nào! Chỉ bằng ngươi vừa mới nói câu kia, ta có thể để cho ngươi vĩnh viễn ở lại Thiên Võ tinh.
Kim Như Ngọc giận, chừng nào thì bắt đầu mà ai cũng có thể khiêu khích Kim Nguyệt tộc?
Là Kim Nguyệt tộc bọn hắn gần đây điệu thấp?
Hay nhìn Kim Như Ngọc nàng dễ ức hiếp.
- Dirent gì kia bên ngoài, ngươi là tự mình quản trật tự buổi đấu giá này, hay để ta quản thay ngươi?
- Ta nhịn được, không có nghĩa là tính tính ta tốt, nếu như nàng còn dám nói loạn, lão tử sẽ động thủ.
Một tiếng bạo hống, chấn động đến tất cả sương phòng đều lay động, càng chấn động đến màng nhĩ mọi người trong sương phòng gần đó oanh minh.
Đây chính là vị Thần Tôn nào Dực Thần tộc mời tới sao?
Bốc lửa như vậy?
Dã man như vậy?
không biết sống chết như thế?
Dực Thần tộc không ngăn? Đây chính là thống lĩnh Kim Nguyệt Đế tộc.
Kim Như Ngọc tức giận không kiềm chế được, cho dù tính tình tốt cũng nhịn không được khiêu khích như vậy, nhưng không chờ nàng đáp lễ, lại bị Dirent giận dữ mắng mỏ đè xuống tức giận.
- Nơi này là hội đấu giá, không phải phố dài hoang dã.
- Ai không tuân theo trật tự hội trường, ngay lập tức cút ra hội đấu giá, trục xuất khỏi Tam Sinh Đế Thành.
- Bất kỳ kẻ nào, không được ngoại lệ.
Ánh mắt Dirent hung ác đảo qua từng sương phòng, đợi sau khi tất cả sương phòng đều an tĩnh, lớn tiếng quát tháo:
- Một trăm năm mươi ngàn tinh thạch, còn có ai tăng giá không?
- Một trăm sáu mươi ngàn!
Kim Như Ngọc tức giận không thôi, nhóm Dực Nhân đầu tiên, nàng chắc chắn phải có được.
- 170 ngàn!
Dực Huyên nơi đó theo sát tăng giá.
- 180 ngàn tinh thạch! Dực Thần tộc, Đến đây!
- Kim Như Ngọc, đừng quá mức, 190 ngàn.
- 200 ngàn!
- 250 ngàn, ngươi tiếp đi!! Tiếp tục!! Không phải ngươi sĩ diện sao? Theo nào!
- 300 ngàn!
Kim Như Ngọc nắm trong tay mấy chục triệu, không quan tâm 300 ngàn.
-...
Dực Huyên há hốc mồm, nhìn về phía nam tử bên cạnh.
- Ngươi câm? Hô! 500 ngàn, ta nhìn xem có tên cờ hó nào theo hay không?
- Dirent, miệng đầy ô uế, có tính trái với quy củ hội trường hay không!
Kim Như Ngọc lập tức kháng nghị.
- Sương phòng số mười bảy, cảnh cáo một lần. Nếu như một sương phòng bị cảnh cáo ba lần, tước đoạt tư cách cạnh tranh, trục xuất khỏi Tam Sinh Đế Thành.
- Đừng nói nhảm, 500 ngàn, ngươi có theo hay không?
- 600 ngàn!
- 700 ngàn!
- Ta 900 ngàn, ngươi dám lên một triệu sao?
- Một triệu!
Dực Huyên giận dữ hô to.
Kim Như Ngọc nơi đó lại an tĩnh:
- Hừ, nhóm đầu tiên, một triệu, thuộc về ngươi. Nhưng mỗi một nhóm tiếp theo, ta đều cho giá 500 ngàn trở lên, ta nhìn ngươi có thể kiên trì đến mấy đám.
- Một triệu, nhóm đầu tiên, thành giao!
- Hội đấu giá kết thúc, sẽ đều chuyển giao cho người đấu giá.
- Nhóm thứ hai, mười ngàn Dực Nhân, bắt đầu cạnh tranh, giá quy định một trăm ngàn tinh thạch.
Dirent cao giọng tuyên cáo, âm thanh truyền khắp toàn trường.
Cường giả trong các sương phòng đều lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, trực tiếp từ mười đến mấy triệu? Tăng gấp mười lần! Thật sự có thể. Bọn hắn biết Kim Nguyệt tộc sẽ cạnh tranh cùng Dực Thần tộc, nhưng không nghĩ tới tranh đến kịch liệt như vậy.
- Làm sao bây giờ?
Trong sương phòng Dực Thần tộc, sắc mặt Dực Huyên khó coi.
Vẻn vẹn ngăn thứ bảy đã có ba mươi bảy vạn, cũng chính là muốn cạnh tranh ba mươi bảy lần, nếu như mỗi lần đều xào đến mấy triệu, ngăn thứ bảy không kết thúc, bọn hắn đã bị hao hết.
Dực Lâu trầm mặt nói:
- Chúng ta nhất định phải bỏ qua một bộ phận, muốn toàn bộ mang đi rất không thực tế.
Thủ hộ giả ngồi trong sương phòng nói:
- Ta đến!
- Nhóm thứ hai, đấu giá bắt đầu!
Theo Dirent tuyên bố, Lưu Ly Thạch sau lưng hiện ra mười ngàn Dực Nhân mới.
Từ cảnh giới đến phẩm tướng, lại đến tuổi tác, các mặt đều không sai biệt nhiều cùng nhóm đầu tiên.
- 500 ngàn!
Kim Như Ngọc là ngươi đầu tiên gọi hàng, khiêu khích nhìn về phía gian phòng Dực Thần tộc.