- Ngài nói cái gì?
Rốt cuộc Khương Nghị cũng đã hiểu ý tứ của Chúa Tể Vô Vọng.
- Không nên kích động, chúng ta đã sớm làm tốt chuẩn bị hi sinh, tuy nhiên chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Chỉ cần cuối cùng ngươi có thể thắng!
- Lấy tình huống của ngươi, hoàn toàn có thể để cho chúng ta sống lại một lần nữa. Cho nên không cần thiết phải bi thương và kháng cự.
Chúa Tể Vô Vọng vẫn có khuynh hướng cho hành động này nhất.
Nếu như thực lực của Khương Nghị có thể tăng cường gấp đôi, năng lực tập kích bộc phát ra tuyệt đối phải mạnh hơn bọn hắn phối hợp liên thủ như thế này.
Đến lúc đó Khương Nghị dùng một kích phá xòe đuôi chướng đã có thể rung chuyển Tinh Thần Thụ nơi đó, cắt đứt liên hệ với tiền tuyến.
Cho dù đoạn không ngừng, cũng có thể thừa cơ mang đi mấy con mồi.
Giai đoạn đầu tiên, bọn hắn trọn vẹn hoàn thành, nếu như bước đầu tiên giai đoạn thứ hai đi đúng, cơ bản coi như xong rồi.
Cho nên chút hi sinh ấy cũng không tính là gì.
Khương Nghị có chút há mồm, vậy mà không biết từ chối như thế nào.
Cái này, đúng là chủ ý tốt nhất.
Nhưng...
Đối mặt với những người không có kết giao như Ô Mông, hắn còn có thể hạ ra tay được, nhưng đối với tiền bối cùng chiến hữu như Vô Vọng thế này, lấy tính cách của hắn thì thật sự có chút khó mà tiếp nhận.
- Chúng ta chỉ có thể đi cùng ngươi tới đây. Ngươi dung hợp chúng ta, tăng cường thực lực, là phương thức phá cục nhanh nhất trước mắt. Không cần do dự, không cần khổ sở, chúng ta nguyện ý làm phần hi sinh này.
- Kỳ thật, không tính là hi sinh. Chính ngươi đã nói qua, bây giờ không phải là thời điểm đa sầu đa cảm, nhất định phải kiên định quả quyết xử lý xong nơi này, hình thành phối hợp cùng vũ trụ.
- Bắt đầu từ lúc ngươi liên hệ được với vũ trụ cho đến bây giờ đã là bảy tháng, bên ngoài vũ trụ đã bảy mươi năm. Mặc dù Vũ Trụ Thụ nói cho ngươi thời gian ba năm, nhưng chúng ta đương nhiên muốn càng nhanh càng tốt. Có thể đặt ở chừng một năm, mới là hoàn mỹ.
Vô Vọng rất thản nhiên trực diện với Khương Nghị, kiên nhẫn khuyên can.
Bọn người Thiên Khôi đều trầm mặc.
Không nghĩ tới bây giờ Chúa Tể Vô Vọng lại quyết định hi sinh.
Trong mấy ngày này đều không có thương lượng cùng bọn hắn.
Nhưng...
Sau khi bọn hắn trao đổi ánh mắt, đều đứng thẳng người lên, không có bất kỳ sự e ngại hay mâu thuẫn gì.
Dù sao bọn hắn cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Tiếc nuối duy nhất là, bọn hắn không thể càng bồi tiếp Khương Nghị đi về phía trước, tiếp theo thật sự là hoàn toàn dựa vào chính hắn.
Nếu như thành công, đương nhiên là tốt nhất, nếu như xảy ra cái gì ngoài ý muốn...
- Không cần đau đớn, không cần do dự, cuối cùng ngươi có thể tỉnh lại chúng ta, bây giờ tất cả những gì xảy ra cũng không tính là chuyện gì. Thời gian cấp bách, không cần trì hoãn.
- Chín vạn năm trước, thời điểm chúng ta bị mai táng tại hải vực Lạc Tinh thì cũng đã chết rồi, có thể trải qua tràng chiến dịch này, có thể liều một tương lai cho vũ trụ, chúng ta đã rất thỏa mãn.
- Khương Nghị, bắt đầu đi.
Thiên Khôi, Huyền Sàn, Hạo Thương, lần lượt tỏ thái độ.
- Ta... Sẽ tỉnh lại các ngươi!
Khương Nghị hít một hơi thật sâu, không còn kéo dài, không do dự nữa, hắn thôi động Tinh Thần Thụ mở rộng ra lít nha lít nhít sợi đằng, quấn quanh qua phía Vô Vọng cùng đám người Thiên Khôi.
Vô Vọng cuối cùng nói:
- Chúng ta không kháng cự, dung hợp hẳn là sẽ rất thuận lợi, thời gian cũng sẽ rất nhanh. Ngươi cũng đừng ở lại nơi này, trực tiếp xuất phát, trên đường dung hợp.
Chiến tộc Vô Thiên.
Tộc nhân trong bí cảnh Man Hoang cùng bí cảnh Ách Nạn, bao gồm cả Tinh Thần Thụ, toàn bộ đều chuyển dời đến Chiến tộc Vô Thiên.
Cứ việc tộc nhân g oán niệmđầy bụn, nhưng lão tổ tự mình hạ lệnh và giám sát, bọn hắn không dám chống lại, chỉ có thể thuận theo.
Lãnh địa Chiến tộc Vô Thiên đều trở nên chật chội.
Mặc dù là cương vực tung hoành ngàn dặm, nhưng nơi này đã có tám bộ lạc phụ thuộc, cùng hơn hai mươi bộ lạc hạng trung và cỡ nhỏ.
Mỗi một bộ lạc đều chiếm cứ phạm vi mấy chục dặm đến hơn trăm dặm không giống nhau.
Thời kì đặc thù, Vô Thiên lão tổ không thể không tự mình quy hoạch lãnh địa, Tinh Thần Thụ của hai bí cảnh cùng tộc nhân tụ tập đến hai bên Tinh Thần Thụ của bộ lạc bọn hắn.
Ba gốc Tinh Thần Thụ mấy vạn mét tụ tập sâu trong bộ lạc hiện lên hình chữ ‘Phẩm’, nguy nga như núi, chạc cây um tùm, tinh văn như hà triều lao nhanh, tỏa ra cường quang, cũng tràn ngập tinh năng như đại dương. Xung quanh thì là tám gốc Tinh Thần Thụ vượt qua vạn mét của bộ lạc phụ thuộc, tinh quang sáng chói, tinh năng bao la, thân cây cứng cáp uốn lượn tinh văn lóa mắt.
Tinh Thần Thụ khác thì lại đẩy ra phân tán bên ngoài.
Nhiều bộ lạc như vậy tụ tập lại, vấn đề mâu thuẫn khẳng định là không thể thiếu, nhưng tại thời khắc đặc thù, tất cả tộc nhân đều tụ tập xung quanh Tinh Thần Thụ của riêng phần mình, cũng không có phát sinh xung đột nghiêm trọng.
Theo phòng ngự dần dần thành hình, tóm lại là lão tổ Vô Thiên, chủ nhân Man Hoang cùng chủ nhân Ách Nạn nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không dám chủ quan, đều đứng tại đỉnh Tinh Thần Thụ của riêng mình, thời thời khắc khắc ngắm nhìn biển mây, dò xét lấy bất cứ tình huống khả nghi nào.
Nếu như hai Nguyên Thần kia lại đến tập kích, khẳng định là giết tới từ trong biển mây.
Biển mây, vô cùng mênh mông, dày mười vạn mét, là thế giới này khu sinh tồn thứ ba bên ngoài hải dương cùng lục địa.
Trong mây chiếm cứ mấy trăm triệu tinh văn, là môi giới để Tinh Thần Thụ hình thành liên hệ cùng tinh không, cho nên vô cùng quan trọng.
Lúc bình thường, không có người nào để ý đến những thứ này.