Dù sao nội bộ thế giới cũng là không thể tuỳ tiện phát sinh chiến tranh, cũng sẽ không xuất hiện sự kiện có ai lợi dụng biển mây lén lút đi tập kích.
Nhưng bây giờ, bọn hắn hận không thể thổi tan toàn bộ biển mây, lộ ra ánh sáng, thấy rõ ràng mấy chục vạn dặm xung quanh, để địch tới đánh không chỗ nào để ẩn nấp.
Thật đáng tiếc, bọn hắn không thể làm như vậy, càng không có thời gian làm như vậy.
Ai cũng không biết kẻ địch sẽ đến lúc nào, bọn hắn không dám rời khỏi bộ lạc đi xử lý những đám mây mù này.
- Bọn hắn sẽ đến nơi này sao?
Phía sau Vô Thiên lão tổ là một tòa Hồng Mông Thiên Bia nguy nga lơ lửng, nhìn như bình tĩnh không có chữ, lại ẩn chứa uy lực sáng thế, huyền ảo lại tinh thâm.
- Từ trận tiến công Ô Mông đến tập kích Thương Thiên, lại đến Hằng Vũ, dựa theo trình tự, tiếp theo hẳn là bọn hắn sẽ lựa chọn nơi này.
Vô Thiên lão tổ nhẹ giọng tự nói, cau mày, cẩn thận ngắm nhìn tầng mây, hy vọng có thể sớm nhìn thấy bóng dáng con hỏa điểu kia, có thể tranh thủ thêm mười phút đồng hồ.
Mặc dù phòng ngự nơi này đã rất mạnh mẽ, nhưng hắn vẫn không có lực lượng.
Dù sao đã chết ba vị Nguyên Thần.
- Hắn hẳn là sẽ lựa chọn Cửu Tướng.
- Nơi đó mạnh hơn, chung quy vẫn có hai Nguyên Thần.
- Hai Nguyên Thần, cũng càng dễ dàng ứng phó.
Thanh âm mệt mỏi từ trong tán cây truyền đến.
Là chủ nhân Thiên Hà.
Hắn ngồi ở trong tán cây, bằng vào tinh năng nơi này tư dưỡng thân thể mệt mỏi. Sau khi khế ước tế linh tách ra, hắn không chỉ là đã mất đi Phong Thiên Chiến Khải, cũng đã mất đi năng lực thao túng tinh năng, tựa như là một phế vật.
Đây chính là tai hại khi khế ước tế linh.
Một khi khế ước thìcó thể cường đại trong nháy mắt.
Một khi mất đi, cũng sẽ không còn lại gì cả.
Vô Thiên nói:
- Cũng chưa chắc. Hắc Ám và Cửu Tướng đều cực mạnh, Tu La nơi đó có Cực Quang cùng Vạn Cổ, tốc độ đều cực nhanh, Vạn Giới lão tổ càng là có thể thao túng không gian, so ra mà nói, nơi này lại càng dễ tiến công.
Thiên Hà mệt mỏi nói:
- Ngươi nhìn như vậy không bắt nguồn từ mình? Thực lực Vô Thiên ngươi như thế nào, ai trong chúng ta không rõ ràng? Lực lượng nguyền rủa của chủ nhân Ách Nạn cũng cực kỳ nguy hiểm.
- Chúng ta rõ ràng thực lực chính mình, hai Nguyên Thần kia rõ ràng sao? Nếu như bọn hắn muốn tiến công, khẳng định là sau khi cẩn thận quan sát, chọn lựa tương đối dễ dàng. Huống chi... Ngươi cùng Hằng Vũ ở chỗ này, chính là mồi nhử!
Kỳ thật Vô Thiên đã đề nghị qua chuyển dời Thiên Hà cùng Hằng Vũ đến Chiến tộc khác, nhưng không có người nào nguyện ý tiếp thu bọn hắn, đều lo lắng mục tiêu của hai Nguyên Thần kia là hai người bọn họ.
Ai tiếp nhận bọn hắn, chỗ đó sẽ dễ dàng biến thành chiến trường.
- Hừ...
Chủ nhân Thiên Hà không nói gì nữa, đường đường là Nguyên Thần, vậy mà lại luân lạc tới tình trạng biến thành mồi nhử, thật sự là bi thảm, nhưng bộ dáng yếu ớt bây giờ này của hắn, cũng không có tư cách đi phản bác.
An ủi duy nhất là, Ô Mông, Thương Thiên cùng Tẫn Hư đã chết, thế giới này không thể nào lại có Nguyên Thần tử vong, nếu không tiền tuyến nhất định nguy hiểm, cho nên sau khi tất cả Nguyên Thần thương lượng, đều biểu thị muốn giúp hắn cùng Hằng Vũ một lần nữa ký kết khế ước, trở lại cảnh giới Nguyên Thần.
Tinh Thần Thụ ký kết khế ước, chính là gốc Tinh Thần Thụ do hai Nguyên Thần thần bí kia khống chế.
Thời gian trôi qua từng ngày, bộ lạc Vô Thiên nơi này đã đợi lại đợi, chờ đều có chút không kiên nhẫn, cũng không dám có chút thư giãn, thời thời khắc khắc cảnh giác biển mây.
Không chỉ có nơi này là như thế, mà Chiến tộc khác cũng duy trì cảnh giới cao độ.
Nhất là Cửu Tướng nơi đó, hai vị Nguyên Thần mạnh nhất nhiều tuổi nhất Tinh Thần giới, đều dò xét biển mây ngày đêm không nghỉ, thậm chí còn có người giả tưởng là kẻ địch đang nhanh chóng tới gần, lúc nào cũng có thể khởi xướng tiến công.
Dù sao bọn hắn nơi này so ra mà nói là yếu nhất, không thể không vứt bỏ cao ngạo bình thường, sẵn sàng chiến đấu.
Cùng lúc đó, tế đàn tất cả Chiến tộc cùng bí cảnh tại tiền tuyến đều duy trì xuyên suốt, chuẩn bị truyền lại tin tức, di chuyển Nguyên Thần bất cứ lúc nào.
Ai cũng rất rõ ràng, trận chiến kế tiếp là cực kỳ quan trọng.
Nếu như bọn hắn gánh vác được thì có thể thừa cơ vây bắt, giải quyết triệt để hai Nguyên Thần điên cuồng kia, để thế giới này trở lại bình tĩnh.
Nếu như bọn hắn gánh không được, lại hi sinh vị Nguyên Thần nào đó, không chỉ có mặt mũi bị tổn hại nghiêm trọng, tất nhiên bọn hắn cũng sẽ lâm vào bị động càng lớn.
Cho nên từ bộ lạc đến Nguyên Thần, lại đến tế đàn tại tiền tuyến, đều đang khẩn trương chờ đợi.
Nhưng không giống với mấy lần liên tục tấn công mạnh trước đó, lần chờ đợi này lại lộ ra cực kỳ dài lâu.
Đảo mắt đã ba mươi ngày đi qua, các bộ lạc đều không có thấy bất cứ mục tiêu nào xuất hiện.
Bọn hắn đều âm thầm thở phào, nhưng cũng cổ vũ lẫn nhau giữ vững cảnh giới.
Không xuất hiện là không xuất hiện, một khi xuất hiện chính là sinh tử tồn vong, lại trong ngắn ngủi vài phút đã có thể quyết định vận mệnh.
Lại là mười ngày trôi qua, vẫn không có xuất hiện mục tiêu.
Bọn hắn tiếp tục nhắc nhở lẫn nhau, khích lệ lẫn nhau.
Trong lúc bất tri bất giác lại đợi mười ngày, biển mây mênh mông vẫn bình tĩnh như vậy, vẫn bao la lộng lẫy như vậy.
Cho tới bây giờ, các bộ lạc cũng đang bắt đầu thư giãn.
Không phải bọn hắn muốn thư giãn, mà là thực sự quá mệt mỏi.
Cho dù là Nguyên Thần luôn thời khắc cảnh giới, cũng ăn không tiêu dưới trạng thái khẩn trương cao độ như thế, huống chi là những tộc nhân xung quanh Tinh Thần Thụ không ngừng ngâm vịnh không ngừng tế hiến.