Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 3970 - Chương 3966: Kinh Ngạc, Mừng Rỡ!

Đan Hoàng Võ Đế Chương 3966: Kinh ngạc, mừng rỡ!

Cái này chẳng phải là cao hơn cả vật chất chuyển biến?

- Đây là cải biến quy tắc, sau đó là thao túng quy tắc.

Khương Nghị nhìn đám người trong điện một chút, ánh mắt rơi vào Dương Biện.

Dương Biện nhíu mày:

- Nhìn ta làm gì? Là muốn giao phó ta năng lực gì? Tới đi, ta nguyện ý làm vật thí nghiệm!

- Chuẩn bị sẵn sàng.

Khương Nghị đưa tay chỉ trời, bầu trời lập tức mây mù cuồn cuộn, kỳ quang bạo động, lóe ra vô số hình ảnh hỗn loạn Quỷ Bí.

- Làm cái gì vậy?

Mọi người đều hiếu kỳ nhìn lên bầu trời.

Dương Biện xoa xoa đôi bàn tay, chuẩn bị nghênh đón năng lực hoàn toàn mới.

Bọn người Lý Hoàng tranh thủ thời gian kéo dài khoảng cách, bọn hắn cũng không muốn chính mình trở nên dở dở ương ương.

Ngón tay Khương Nghị chỉ trời, dừng lại một hình ảnh.

Đó là một đoạn thời không chôn vùi, bị cưỡng ép tái tạo.

Ngay cả mười bảy lần kỷ nguyên vũ trụ đã từng sụp đổ đều lưu lại vết tích.

Khương Nghị để lại ấn ký trên tất cả thời không chôn vùi tại chính tinh cầu mình.

Mà chỉ cần ấn ký tồn tại, là hắn có thể tái tạo lịch sử, tái tạo tất cả tất cả ở nơi đó.

- Đây là lễ vật ta đưa cho ngươi.

Khương Nghị nhìn Dương Biện, một tay rơi xuống, một mảnh cường quang ầm vang bộc phát, thời không vặn vẹo, quang mang bạo động, một bóng người từ bên trong đi ra.

Thân hình nàng tinh tế, ngũ quan đẹp đẽ, giống như là tiểu muội Lâm gia.

Con mắt của nàng phi thường sáng tỏ, ẩn ẩn có lôi quang lấp lóe.

Nàng quay đầu nhìn vòng xoáy vặn vẹo phía sau, lại vừa kinh ngạc nhìn bảo điện rộng rãi phía trước, cùng nhân vật và yêu thú muôn hình muôn vẻ.

- Đây là ai?

Đám người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn về Dương Biện.

- Lôi Tú??

Lý Hoàng cùng Lăng Vi hít vào một hơi, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.

(Lăng Vi, Thiên Mộng đảo, Lý Hoàng, Lý gia - Hải Thần đảo.)

- Lôi Tú?

Hồng Hoang Thiên Long, Đại Vương há to miệng.

Dương Biện kinh ngạc nhìn thiếu nữ bên trong thời không, hoảng hốt, hoài nghi, chấn kinh, sau đó ánh mắt lắc lư, hai mắt chứa đầy nước mắt.

Hắn run run giơ tay lên, muốn đi đến đụng vào, cũng không dám ngả vào phía trước, giống như sợ đụng một cái, thời không sụp đổ, bóng người tiêu tán.

- Dương ca ca!

Lôi Tú mừng rỡ lại hồ nghi nhìn xem nam nhân khôi ngô hùng tráng.

Đây là Dương ca ca của nàng, nhưng là giống như không giống với lúc trước.

Khương Nghị nói:

- Nàng là thật, không phải ta tạo nên huyễn tưởng cho ngươi, cũng không phải người mới cưỡng ép tạo nên cho ngươi, là ta tái tạo thời không, dẫn ra từ bên trong đoạn lịch sử kia. Chân thực, Lôi Tú thật sự. Đoạn lịch sử kia phát sinh trước khi ngươi bị ngộ hại.

Nàng còn không biết ngươi chết, cũng không có những tổn thương kia. Nàng vẫn là tiểu nữ nhân đắm chìm trong hạnh phúc kia, vẫn là vị hôn thê chờ đợi ngươi đến Thánh Bằng đảo cưới nàng.

Nàng, đã trở về.

Dương Biện run rẩy trong lòng, nước mắt tràn mi mà ra.

Nam tử cường thế kiên cường này, vậy mà giờ khắc này lại nghẹn ngào.

Là Lôi Tú thật?

Là Lôi Tú thật?

Lôi Tú chưa từng chịu khổ?

Cũng là tiểu nữ hài nhi hiền lành lúc trước kia:

- Dương ca ca, đây là đâu?

Mặc dù khẩn trương, nhưng Lôi Tú vẫn là bước về trước một bước.

Tại một khắc đôi giày thêu hoa rơi xuống đất này, thời không sau lưng tiêu tan, cường quang tán loạn, nàng chân thực xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Dương Biện bỗng nhiên đ ivề phía trước, ôm lấy thân thể mảnh mai của Lôi Tú.

Bi thương, tiếc nuối ngày ấy, đều cuồn cuộn ở tâm hải tại thời khắc đây như đê vỡ.

Dương Biện ôm thật chặt lấy Lôi Tú, nước mắt rơi như mưa. Hắn mím chặt bờ môi, thân thể đang run rẩy.

- Dương ca ca, huynh làm sao thế?

Lôi Tú cơ hồ muốn bị hắn siết đến hít thở không thông, nhưng vẫn cố nén đau đớn nhu hòa vỗ vỗ tấm lưng hắn, cũng khẩn trương nhìn khuôn mặt xa lạ xung quanh.

Mọi người thấy một màn trước mắt, trong lúc khiếp sợ giống như đều lâm vào hồi hộp.

Khởi tử hoàn sinh?

Không không không, đây là lấy ra lịch sử!

Là người sống của quá khứ, vượt ngang Trường Hà Thời Không, trực tiếp chuyển dời đến trước mắt!

Chẳng phải là nói, tất cả những người đã chết, đều có thể cưỡng ép mang theo từ trong thời không lịch sử sao?

Khương Nghị lần nữa đưa tay chỉ trời, mây mù lại nổi lên, cường quang bạo động, dòng sông lịch sử kịch liệt cuồn cuộn, hình thành vòng xoáy mênh mông.

Lần lượt từng bóng người từ bên trong đi ra, đều là giống như Lôi Tú, ngạc nhiên nhìn tình cảnh trong điện, sau đó đều thấy được nam tử cùng Lôi Tú chăm chú ôm nhau.

- Biện nhi, đây là đâu?

Một tiếng kêu gọi quen thuộc, như giống như sấm kích oanh minh bên tai Dương Biện.

Dương Biện bỗng nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm đám người trước mặt.

- Ông trời ơi.

Da đầu Lý Hoàng đều tê dại, mẫu thân của Dương Biện! Thân tộc của Dương Biện!

Mọi người từ trong nước xoáy đi ra lại là thân tộc của Dương Biện lúc trước bị Dương Thiên Hữu lưu đày tới Tang Thi đảo.

Mặc dù lúc trước Khương Nghị bồi tiếp Dương Biện cứu ra được mấy người, nhưng người không ra người quỷ không ra quỷ, sớm đã không phải là bọn họ.

- Mẫu thân...

Dương Biện rơi nước mắt như mưa, lảo đảo đi vài bước, quỳ gối trước mặt người phụ nữ kia.

- Biện nhi, sao con lại?

Phụ nhân tranh thủ thời gian muốn đỡ dậy hắn, Dương Biện lại ôm chặt lấy chân nàng, gào khóc.

Đám người hít vào từng ngụm khí lạnh, một màn trước mắt triệt để lật đổ nhận biết của bọn hắn.

Bọn hắn khiếp sợ, thậm chí đồng thời có chút hồi hộp.

Một lần muốn hoài nghi đây có phải là huyễn cảnh hay không.

Nhưng Khương Nghị vừa mới minh xác nói, đây là lấy ra lịch sử, là tồn tại thật sự, là người sống sờ sờ.

Khương Nghị nhìn Dương Biện gào khóc, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, đây mới là chỗ ý nghĩa chân chính về năng lượng cực hạn hắn theo đuổi.

- Lý Kiêu.

Khương Nghị đột nhiên cao giọng gọi nam tử anh đang đứng trong góc tuấn.

Bình Luận (0)
Comment