- Gọi ta?
Lý Kiêu không phải rất quen cùng trong điện tất cả mọi người, cho nên đi theo Hứa Thiên Kỳ cùng đám người Hứa Đan đứng ở trong góc nhỏ.
- Nghênh đón phụ thân ngươi.
Khương Nghị phất tay chỉ trời, mây mù tái hiện, thời không cuồn cuộn, tia sáng kỳ dị giống như là vô số hình ảnh đang lóe lên.
Một đạo đám người quen thuộc từ trong vòng xoáy đi ra, chính là Lý Dần chiến tử thâm không.
- Đây là...
Lý Dần nhìn lại vòng xoáy vặn vẹo, lại nhìn bằng hữu lão hữu mới trước mặt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, không phải muốn chuẩn bị nghênh chiến người giết trời sao?
- Phụ thân?
Lý Kiêu đứng tại chỗ, không hề cử động, nhưng người trước mặt bọn họ đã tự động tách ra, nhường ra một con đường.
Đối với phụ thân, ấn tượng của hắn cũng không phải là rất sâu, dù sao năm đó Lý Dần cũng không có thật sự bồi qua hắn, không phải đang bế quan tu luyện, thì chính là đang trên đường chinh chiến. Mà thời điểm Lý Dần chiến tử, tuổi hắn vẫn còn nhỏ, từ cái ngày đó đến nay... Đã qua hai trăm năm...
Vẻ mặt Hứa Đan phức tạp, từ sau khi Lý Dần rời khỏi, nàng đều đặt toàn bộ tinh lực ở việc bồi dưỡng Lý Kiêu, ngoại trừ ngẫu nhiên nhớ tới chuyện giữa Lý Dần cùng nàng, cũng không có quá nhiều tưởng niệm. Đối với nàng mà nói, Lý Dần không thẹn với Khương Nghị, lại hổ thẹn với mẫu tử các nàng.
- Đi thôi, người đó là phụ thân ngươi!
Hứa Thiên Kỳ vỗ vỗ bả vai Lý Kiêu, nhưng chưa từng có phân cưỡng cầu, dù sao chuyện gia đình bọn hắn cũng quá phức tạp đi.
- Huynh đệ! Chiến tranh đã kết thúc, chúng ta đã thắng lợi!
Bọn người Chu Thanh Thọ nắm chặt tay lại, đều từ đáy lòng lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Không ngớt đụng đụng ánh mắt cùng bọn người Đan Hoàng, tất cả cũng đều lộ ra nụ cười thản nhiên.
Lý Dần, đệ tử duy nhất của Khương Nghị, cũng là tiếc nuối trong lòng Khương Nghị không bỏ xuống được.
Rốt cuộc...
Khương Nghị cũng có thể đền bù!
Trong lòng bọn hắn đều mừng thay cho Khương Nghị!!
- Thắng lợi? Người giết trời, chết rồi?
Lý Dần hoảng hốt, rõ ràng còn chưa bắt đầu.
- Ngươi chiến tử tại thâm không. Bây giờ là cuộc chiến sát thiên hai trăm năm sau. Trước đó không thể phục sinh ngươi, bây giờ ta đã có thể lấy ra thời không, mang ngươi trở về.
- Đây không phải ảo giác?
- Đây là thật, trở về đi!
Lý Dần chần chờ một lát, vẫn căn cứ vào niềm tin đối với Khương Nghị, đi ra vòng xoáy, đi ra đoạn thời không kia, chân chính xuất hiện ở thế giới trước mắt.
Khương Nghị vỗ nhẹ bả vai Lý Dần, đưa ánh mắt đối với hắn:
- Hãy cố gắng bồi bồi Hứa Đan, chiếu cố tốt Lý Kiêu, có thể bù đắp thì hãy đền bù. Sau này... Làm tốt chính ngươi.
Lý Dần vẫn còn có chút không tiếp nhận được.
Ánh mắt của hắn thuận lui về con đường, nhìn về Hứa Đan ở xa xa, còn có nam tử cường tráng oai hùng bên cạnh nàng kia.
- Đi thôi!
Khương Nghị phất tay chuyển Lý Dần ra thời không, lại đưa bàn tay đi đến, bỗng nhiên kéo một cái, thời không bạo động.
Hai bóng người cứ như vậy bị hắn cưỡng bức kéo đi ra.
Bạch Tai, Hồng Võ Đế Quân!
- Lão Bạch, ha ha, hoan nghênh trở về!!
- Hồng Võ?
Đám Đại Vương nhanh chóng đưa Bạch Tai đến bên cạnh, mặt mày hớn hở kỹ càng giới thiệu.
Tinh Linh Đế Quân cũng đến phía trước, mang Hồng Võ Đế Quân về bên Tinh Linh tộc.
Bạch Tai cùng Hồng Võ Đế Quân giống như Lý Dần đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn hoài nghi có phải mình bị ảo giác ảnh hưởng hay không.
Tất cả mọi người nhìn Khương Nghị, lộ ra thể hiện chờ mong cùng khẩn trương.
Nếu thật có thể lấy ra lịch sử, có phải đều có thể cứu vớt bằng hữu, người thân đã từng chiến tử của bọn họ trở về rồi hay không?
Thậm chí một số người bắt đầu to gan hồi tưởng, nhìn xem có phải mình có thể xin mời Khương Nghị mang người mình nhung nhớ về hay không.
Khương Nghị suy nghĩ, nghịch chuyển thời không, tìm kiếm vết tích thời gian, cuối cùng như ngừng lại một địa điểm.
Thời không bắt đầu cuồn cuộn, vòng xoáy mãnh liệt thành hình.
Khi tất cả mọi người hiếu kỳ cùng chờ mong, từ bên trong lại có một thiếu nữ mỹ lệ đi ra.
Dáng người nàng trội hơn, đường cong thướt tha, mang theo mạng che mặt, che khuất nghiêng nước nghiêng thành dung nhan tuyệt mỹ, lại không che được khí chất tôn quý ưu nhã. Mặc cho ai cũng đều có thể cảm giác được, đây là một vị nữ tử mỹ lệ, lại còn rất trẻ.
- Đây là ai?
Đám người hai mặt nhìn nhau, nữ hài nhi? Không biết, lại là cô nương nhà ai?
- Khương Nghị còn cất giấu tiểu tình nhân?
Chu Thanh Thọ tranh thủ thời gian dùng cùi chỏ đỉnh đỉnh bọn người Tiêu Phượng Ngô:
- Nhanh nhanh nhanh, có trò hay để nhìn. Chú ý sắc mặt của đám người Thiên Hậu, hắc hắc...
- Kiếp trước?
Bọn người Tiêu Phượng Ngô sáng mắt lên, loại thời điểm này lại triệu hoán nữ tử đi ra, khẳng định là không tầm thường.
Nhưng, Thiên Hậu, Dạ An Nhiên, Đông Hoàng Như Ảnh, Kiều Hinh, Hướng Vãn Tình, Tịch Nhan, thậm chí Tinh Linh Đế Quân cùng Thiên Nghi Nữ Hoàng cũng đều lộ ra thể hiện nghi ngờ.
Dáng người nữ tử uyển chuyển, da thịt trắng nõn như mỹ ngọc, nàng kỳ quái nhìn quái nhân cùng yêu thú cả phòng, vừa nhìn về phía nam tử trước mặt, chần chờ nói:
- Khương Nghị?
- Là ta.
Khương Nghị mỉm cười gật đầu, đưa tay mời nói:
- Mời đến nơi này chờ một lát một lát.
- Đây là đâu?
Nữ tử rất kỳ quái, thậm chí không xác định được có phải nam tử trước mặt là Khương Nghị hay không, vừa rồi chỉ là cảm thấy giống, hỏi theo bản năng.
- Có người nhớ ngươi.
- Khương Nghị đưa tay nâng đầu ngón tay nữ tử, tự mình mang theo ra bên ngoài.
- Nhớ ta? Ai vậy.
Nữ tử cười khẽ.
Đám người lại càng cảm thấy kỳ quái, tư thái này giống như rất khách khí, không giống như là tình nhân đi.
- Khụ khụ?
Lý Quân Dao ho nhẹ vài tiếng, vẫn ngắm nhìn xung quanh, nhưng không có một người nào có thể đưa ra câu trả lời.
Cái này khiến đám người lại càng kỳ quái.