Khương Nghị lần nữa rung chuyển thời không, truy tìm vết tích, tái tạo lịch sử, dẫn xuất một cỗ mênh mông vòng xoáy.
- Đây là đây? Tình huống như thế nào?
Trong vòng xoáy truyền đến giọng nghi ngờ.
Một nam tử thắt tóc dài, mặc trường bào, xinh đẹp giống như là nữ tử đi ra.
Quay đầu nhìn vòng xoáy, nhìn lại bằng hữu đầy đại điện.
- Không phải muốn khai chiến sao? Các ngươi đều đang làm gì? Đây là nơi nào?
Phượng Bảo Nam nhíu mày nhìn xung quanh vòng xoáy, lại nhìn thân bằng cả điện, đột nhiên ánh mắt nhoáng một cái, gắt gao tập trung vào thiếu nữ trước mặt.
- Bảo Nam?
Thiếu nữ kỳ quái nhìn nam tử trước mặt:
- Sao đệ lại? Tiều tụy nhiều vậy?
Thanh âm quen thuộc, cảm giác quen thuộc, để Phượng Bảo Nam giống như như bị sét đánh cứng ở tại chỗ.
- Trời ạ, Phượng Linh Hi!
Khương Uyển Nhi đột nhiên che môi đỏ, rốt cuộc biết thiếu nữ kia là ai.
- Khương Nghị, đây là đang xảy ra chuyện gì? Các ngươi thật giống như đều già hơn rất nhiều.
Nữ tử không phải người ngoài, chính là tỷ tỷ Phượng Bảo Nam, lúc trước chạy nạn tại La Phù, vì cứu vớt Phượng Bảo Nam, cam nguyện hóa thành Phượng Hoàng Thụ.
Đó là đau đớn cả đời Phượng Bảo Nam, càng là ác mộng Phượng Bảo Nam không muốn đụng vào.
- Khương Nghị... Đây là... Xảy ra chuyện gì...
Giọng Phượng Bảo Nam run rẩy, hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Khương Nghị nói:
- Chiến tranh đã kết thúc, chúng ta đã thắng lợi. Ngươi chết trong lúc sắp bắt đầu chiến đấu, trước đó năng lực ta có hạn, không thể phục sinh ngươi. Bây giờ, ta đã có thể làm được. Ta nghịch chuyển thời không, về tới lúc trước khi bắt đầu chiến đấu, mang ngươi trở về. Lại nghịch chuyển thời không, về tới thật lâu trước đó, mang tỷ tỷ ngươi về. Đoạn thời không kia, là trước khi các ngươi tiến đến La Phù.
Phượng Bảo Nam nghẹn ngào, nước mắt tràn mi mà ra, bờ môi nhúc nhích hồi lâu, gian nan nói:
- Đừng gạt ta! Nói cho ta biết, ngươi không có gạt ta! Đây không phải giấc mơ, đây là... Đây là...
Khương Nghị nói khẽ:
- Đây là sự thực. Nàng còn không có tiến vào La Phù, còn không có trải qua đau đớn, nàng vẫn là nàng năm đó.
Phượng Linh Hi cảm thấy không hiểu thấu:
- Các ngươi đang nói cái gì vậy?
Phượng Bảo Nam đi ra vòng xoáy thời không, chân chính xuất hiện ở thế giới này, hắn đi đến phía trước Phượng Linh Hi, ánh mắt lắc lư kịch liệt, nước mắt tràn mi mà ra, thanh âm hắn khàn khàn không lưu loát:
- Tỷ... Tỷ tỷ... Ta... Ta nhớ tỷ lắm.
Phượng Linh Hi vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nhìn Khương Nghị lại mặt giãn ra cười khẽ:
- Tại sao lại khóc, không phải tỷ tỷ đang ở đây à.
- Ta nhớ tỷ lắm...
Phượng Bảo Nam nhẹ nhàng ôm lấy Phượng Linh Hi, sợ vừa dùng lực, tỷ tỷ sẽ tan thành mây khói như mộng cảnh. Có thể ôm nàng, rốt cuộc tâm tình của hắn cũng khó mà khống chế, gắt gao ôm chặt lấy, gào khóc thật to.
Bao nhiêu lần tỉnh mộng La Phù, hắn lại từ ác mộng bừng tỉnh.
Bao nhiêu lần nhìn lại La Phù, hắn hi vọng nhiều mình không đi đến vùng rừng rậm kia.
Đó là ác mộng của hắn, càng là đau xót hắn không dám đụng vào.
Hắn sớm đã ép buộc mình phong ấn đoạn ký ức kia, bức bách mình lãng quên đi đoạn lịch sử kia.
Nhưng bây giờ...
Khương Nghị đột nhiên xé mở trí nhớ của hắn, xốc lên vết sẹo cũ, hắn như là máu me khắp người, bị rút sạch sức lực, ngay cả đứng đều đứng không vững. Hắn càng nhiều hơn chính là sợ hãi, hắn thật sự sợ hắn là đang ở thời khắc trước khi đại chiến bắt đầu, đột nhiên lâm vào một loại huyễn cảnh nào đó... huyễn tưởng tươi đẹp... trước khi chết...
- Ta còn tưởng rằng có trò hay để nhìn.
- Làm kích động một trận.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng lại lặng lẽ lau lau khóe mắt ướt át.
Thật khó khi Khương Nghị vẫn còn nhớ rõ chuyện của Phượng Bảo Nam, còn đặc biệt mang theo tỷ tỷ hắn trở về trước cả Phượng Bảo Nam.
Khương Uyển Nhi cẩn thận giới thiệu cho người bên cạnh, thế mọi người mới biết, một người tuấn lãng thoải mái như Phượng Bảo Nam thế này, lại còn ẩn sâu một đoạn đau xót.
Rất nhiều người bắt đầu chờ mong, thì ra Khương Nghị nói là sự thật, hắn thật sự muốn… mang tất cả mọi người... trở về...
- Trở về đi... Đều trở về đi...
Hai tay Khương Nghị mở ra, kéo dài vết tích diễn biến, tái tạo lịch sử, vòng xoáy thời không phát triển đến vài trăm mét, oanh minh kịch liệt trong bảo điện tiếng rộng rãi.
Một người lại tiếp theo một người từ bên trong đi ra.
Có Long Đế, Ngao Hồn, Hồng Võ Đế Quân mấy người chết tại cuộc chiến sát thiên.
Có Yến Khinh Vũ, Kiều Linh Vận, Kiều Vạn Niên, Ngu Kình Thương, Độc Cô Kiếm Ma, Tru Thiên Thần Tôn, Tần Thế Võ và những người chiến tử tại cuộc chiến Thương Thiên.
Còn có Triệu Thời Việt, Kiều Vạn Niên, Ngu Chính Hùng, Long Lân Lôi Mã và những người chiến tử sớm hơn trước đó.
Thậm chí sư huynh Cổ La Thiên Sư tông đã biến mất thật lâu cũng đều đi ra.
Cũng bao gồm... Lý Hương Quân, vị Thánh Chủ đã từng lấy linh hồn chiếu thấu hắc ám kia.
Khương Uyển Nhi, Kiều Hinh kích động vọt tới, lôi kéo đám người Yến Khinh Vũ mặt mũi tràn đầy mê mang bọn hắn đi đến bên cạnh, mặt mày hớn hở giới thiệu tình huống bây giờ.
- Sư phụ?
Lý Quân Dao mặt mũi tràn đầy nước mắt, quỳ xuống trước trước mặt Lý Hương Quân.
- Thánh Chủ!
Bọn người Ngụy Thiên Thu gần như không dám tin tưởng vào chính mắt mình, cũng đều kích động nhìn về phía Khương Nghị.
Có lòng.
Thật... Có lòng...
- Hoan nghênh trở về.
Khương Nghị nắm tay cùng Tru Thiên Thần Tôn đi ra từ bên trong thời không.
- Cung nghênh Thần Tôn trở về!
Điện chủ Tru Thiên Thần Điện đương đại phù phù quỳ trên mặt đất.