Vị điện chủ này là người sống sót năm đó, đảo mắt hơn hai trăm năm đi qua, đã là cường giả Thánh Hoàng cảnh.
Tru Thiên Thần Tôn cùng Tần Thế Võ đều rất mờ mịt, thậm chí còn không quen với cảm giác thân cận của Khương Nghị. Cái tình huống này là như thế nào? Nằm mơ sao? Nhưng nhìn bóng người xa lạ cả phòng, cùng rất nhiều yêu ma kinh khủng, bọn hắn đều không có hành động thiếu suy nghĩ.
Điện chủ đương nhiệm nhanh chóng đưa Tru Thiên Thần Tôn theo bên cạnh, kích động giới thiệu Thân hậu sự.
Tru Thiên Thần Tôn bọn hắn cảm thấy hoang đường, cái này… mẫu thân nó… đây đều là thế nào, thật không phải là đang nằm mơ sao? Nhưng... Nhìn yêu thú cùng cường giả lạ lẫm xung quanh, suy nghĩ lại tình huống tân điện chủ giới thiệu một chút, bọn hắn đột nhiên phát hiện, cho dù là nằm mơ, giống như cũng đều không làm được giấc mơ cấp Vũ Trụ này.
Đám người Tần Hạo đều nhìn đến hoảng hốt, như là về tới những năm tháng thành công lúc trước của phụ thân bọn hắn. Chỉ là, phụ thân của bọn hắn không có đạt tới tình cảnh như thế, không thể thay đổi thời không, tái tạo lịch sử, chỉ có thể là để từng người thân của bọn hắn trùng sinh tới.
Hồi tưởng những gì đã từng trãi qua, lại nhìn đến tình cảnh bây giờ.
Giật mình như một giấc mộng chỉ mới xảy ra từ hôm qua.
- Khương Nghị, có phải ngài quên cái gì hay không?
Tại thời điểm toàn bộ bảo điện đều đắm chìm bên trong sự sốt ruột, Đông Hoàng Thánh Thương nhịn không được, quả thực là đã lôi kéo bọn người Đông Hoàng Như Ảnh đi đến phía trước.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt và những người may mắn còn sống sót của Đông Hoàng tộc cũng đều tụ tới.
Lan Nặc cũng mang theo người của Lan gia đi tới nơi này.
Những người khác đã trở về, người của chúng ta đâu?
Trong thời gian ban sơ, tựa như là bọn hắn cho Khương Nghị trợ giúp lớn nhất.
- Không quên được... Không quên được...
Khương Nghị khẽ nói, lại khống chế vòng xoáy thời không, từ bên trong mời ra hơn mười bóng người.
Có Đông Hoàng Càn, Đông Hoàng Toại chiến tử tại cuộc chiến sát thiên, còn có bọn người Đông Hoàng Thánh Kiệt, Lan Độ chiến tử tại thời kỳ khác.
Đông Hoàng Thánh Thương kích động reo hò, loại cảm giác gặp lại người thân này thật sự là chỉ có tự mình trải qua mới xúc động nhất.
Người đã chết, trong lúc bất chợt, sống sờ sờ là đứng ở trước mắt?
Cảm giác kia, thật sự là khó nói nên lời.
Bọn hắn tranh thủ thời gian hành lễ, đưa bọn người Đông Hoàng Càn đến bên cạnh giải thích đơn giản, để bọn hắn biết chuyện phát sinh những năm gần đây, để có cái mà chuẩn bị tâm lý.
Sau đó...
Vòng xoáy thời không tiếp tục cuồn cuộn, bên trong kỳ quang bành trướng, hình ảnh lấp lóe, thậm chí có tiếng oanh minh quanh quẩn.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, không gian cuồn cuộn, toàn bộ bảo điện đều giống như nổi lên gợn sóng.
Một thân ảnh tang thương từ bên trong đi ra.
Bảo điện lâm vào an tĩnh.
Nhìn thấy lão nhân xuất hiện, bọn người Thiên Hậu, Đan Hoàng nổi lòng tôn kính, vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả bọn người Tiêu Phượng Ngô trương dương cũng ưỡn ngực lên.
Đám người Tần Hạo thì đều không rõ tình huống, nhưng nhìn biểu tình của những người khác đều có thể đoán được vị lão nhân này khẳng định đối với Khương Nghị, thậm chí đối với tất cả mọi người ở đây đều có ý nghĩa phi phàm.
Lão nhân không có mờ mịt luống cuống giống như những người khác, mà là giơ tay lên, sờ nhẹ vòng xoáy cuồn cuộn xung quanh.
Năng lượng không gian trong nước xoáy mênh mông để hắn kinh ngạc, cơ hồ mạnh hơn hắn hiểu, bên trong thậm chí tràn ngập năng lượng thời gian.
Khương Nghị đứng ở mọi người phía trước, thi lễ một cái thật sâu đối với lão nhân:
- Thần Tôn, hoan nghênh trở về!
- Cung nghênh Thần Tôn trở về!!
Thiên Hậu, Đan Hoàng, tất cả… bất luận bối phận như thế nào, cảnh giới như thế nào, đều tại đây khắc hiện ra tôn trọng cao nhất, đưa cho lễ ngộ cao nhất.
Cửu Thiên Thần Tôn, nói là ân nhân của Khương Nghị cũng không quá đáng chút nào.
Thời kỳ Thương Huyền, nếu như không có Cửu Thiên Thần Tôn ngoài sáng trong tối đến đỡ, chỉ dựa vào mình Khương Nghị chém giết, không biết còn muốn trải qua bao nhiêu gặp trắc trở, hi sinh bao nhiêu chiến hữu.
Nhất là thời khắc cuối cùng Cửu Thiên Thần Tôn kinh thiên bạo một phát, thậm chí thay đổi cách cục Thương Huyền, đặt vững cơ sở để Khương Nghị nhất thống Thương Huyền.
Đây không chỉ là ân nhân của Khương Nghị, mà còn là ân nhân của tất cả mọi người.
- Thần Tôn, hoan nghênh trở về.
Đông Hoàng Như Ảnh và tất cả người của thần giáo mông lung hai mắt, hành lễ thật sâu đối với lão nhân.
- Nơi này là Thượng Thương cổ thành?
Cửu Thiên Thần Tôn đi ra vòng xoáy, ý thức quét qua, liền biết vị trí của mình.
Chỉ là lấy thực lực của hắn, vậy mà không dò ra cảnh tượng bên ngoài, thậm chí đều dò xét không thấu khí tức rất nhiều người trong điện này, như là tòa thành này, bị lực lượng nào đó ngăn cách, siêu nhiên với thế giới hệ thống bên ngoài, như là tất cả mọi người bị năng lượng nào đó cho ngăn cách, thoạt nhìn như là người bình thường.
- Thương Huyền đã định, thiên hạ đã định! Vạn tộc an bình!
Khương Nghị hồi báo tình huống bây giờ với Cửu Thiên Thần Tôn, lại nói:
- Ta đã tiếp quản Vạn Đạo pháp tắc, đang quay lại lịch sử, tiếp anh linh đã từng chiến tử trở về.
- Ta đã chết rồi?
Cửu Thiên Thần Tôn rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên, trong kế hoạch của hắn, hắn đúng là phải chết.
- Ngài đã chiến tử hai trăm năm.
- Ta trở về, cần ngươi bỏ ra cái giá gì sao?
Cửu Thiên Thần Tôn nhìn khuôn mặt quen thuộc phía trước một chút, nếu hắn có thể quyết định chịu chết, thì có thể tiếp nhận sự thật cái chết, bây giờ còn có thể nhìn thấy thắng lợi cuối cùng nhất, đã không hối tiếc.