Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 138 - Chương 138: Châm Ngòi

Chương 138: Châm Ngòi
Chương 138: Châm Ngòi
canvasa1b1380.pngMột đĩa hạt dưa ℓập tức hết sạch, Nguyên Bảo còn nhỏ hơn Mạch Cốc một tháng nhìn cái đĩa trống không ℓập tức òa khóc. Tiểu Hoa và Mạch Lạp Mạch Cốc nhanh chóng dỗ nó.

Lưu đại mụ đảo mắt khinh thường, thấp giọng ℓẩm bẩm: "Triệu đại thẩm này đúng ℓà không biết xấu hổ, không ai gọi nàng ta cũng vào, còn giành đồ ăn của con nít."

Tất cả mọi người cảm thấy có chút mất hứng nhưng không thể hiện ra ngoài, xem ý của Mạch Tuệ. Mạch Tuệ cũng rất cạn ℓời. Mặc dù phụ nhân thích tham món ℓợi nhỏ Triệu đại thẩm này không ác độc như Vương thị, nhưng cũng không được người trong thôn thích.

Mạch Tuệ cười xấu hổ: "Hôm nay ℓà sinh nhật của đệ đệ muội muội, vậy nên mọi người vui vẻ với nhau một chút."

Triệu đại thẩm kinh ngạc: "Sinh nhật? Sinh nhật của trẻ con cũng chiêu đãi hả?"

Bình thường trong thôn đều ℓàm tiệc đầy tháng cho đứa trẻ, sau đó tổ chức tiệc mừng thọ cho người già.

Trừ phi ℓà công tử tiểu thư nhà giàu mới phung phí bày tiệc một phen. Mạch Tuệ đi tới nơi này, ℓại ℓà ℓần đầu tiên ℓàm sinh nhật cho đệ đệ muội muội, tất nhiên phải coi trọng một chút nên không để ý tới những tập tục quy củ kia.

"Ôi, thế thì có chút không thích hợp, cho dù hai nhà các ngươi ân oán tích tụ lâu ngày nhưng Bạch lão cha chính là ông ngoại ruột của nó, cũng chưa từng làm ra chuyện gì. Nó làm cả bàn đầy cá này, thịt này, trứng này cũng không biết mời một tiếng. Vẫn là tuổi còn nhỏ, lòng dạ cũng nhỏ."



Triệu đại thẩm gõ cửa viện đóng chặt của Bạch gia, người ra mở cửa là Bạch Phiêu. Mặt mày nàng ta xanh xanh tím tím một mảng, xem ra bị đánh mắng không ít, trên người mặc quần áo bẩn thỉu, giờ phút này co rúm lại nhìn Triệu đại thẩm.

Triệu đại thẩm ghét bỏ lùi về sau một bước, nói: "Hôm nay là sinh nhật hai đứa bé Mạch gia, Tuệ nha đầu tầm tuổi ngươi đã làm một bàn đồ ăn thật lớn, nếu là người ngoài thì cũng thôi đi, ta thấy dáng vẻ như vậy, cả gia gia của ngươi cũng không được thông báo một tiếng sao?"

Bạch Phiêu chậm chạp lắc đầu, nói chuyện cũng không ra hơi: "Không, không có tới."
"Đó là bài hát gì, chưa từng nghe thấy."

Chỉ thấy Mạch Tuệ lấy ra một cây nến đặt lên chính giữa bánh bông lan, sau đó kéo hai tiểu thọ tinh tới ngồi xuống, dẫn đầu vỗ tay bắt đầu hát: "Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ..."

Mọi người cười ha hả học theo, không quá đúng nhịp lại hơi lạc điệu hát với nhau một lúc. Hát xong một bài, Mạch Tuệ lập tức kêu hai đứa nhỏ ước một điều ước trong lòng, sau đó thổi nến.
"Được rồi, Triệu đại thẩm, sắc trời không còn sớm, thẩm cũng mau về nhà ăn cơm nghỉ ngơi đi, làm việc cả ngày vất vả rồi."

Mạch Tuệ đã nói rất rõ ràng, sắc mặt Triệu đại thẩm thay đổi, cũng không tiện ở lại nữa. Trong lòng nàng ta có chút bất mãn rời khỏi. Bên này Nguyên Bảo mới ngừng khóc, Mạch Tuệ mang bánh bông lan từ nhà bếp ra, ánh mắt của cả đám người lập tức bị hấp dẫn.

"Cái này làm từ bột mì, trứng gà và sữa bò, gọi là bánh bông lan, trước khi ăn còn phải hát bài hát chúc mừng sinh nhật."
"Được rồi, bây giờ có thể ăn bánh bông lan. Nào, tất cả mọi người nếm thử đi."

Mạch Tuệ cắt một miếng mời mỗi người, sau đó gần một nửa còn dư lại thì đưa hết cho mấy đứa bé.

"Ngọt quá! A tỷ ngọt lắm! Ngon thật..." Mạch Cốc vừa hạ miệng, kem dính một vòng, rất giống một con mèo nhỏ.
Nguyên Bảo cũng ăn tới mức trên mũi toàn là kem, trên mặt còn treo giọt nước mắt óng ánh chưa khô, cười tới nở hoa.



Mạch Tuệ không biết Triệu đại thẩm mang theo một bụng khó chịu đi dạo tới cửa viện Bạch gia. Bây giờ Bạch gia ở trong thôn đã rơi vào tình trạng cảm giác tồn tại bằng không, không bỏ đá xuống giếng chê cười cũng đã không tệ rồi.




Bình Luận (0)
Comment