Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 139 - Chương 139: Dấy Lên Phong Ba

Chương 139: Dấy Lên Phong Ba
Chương 139: Dấy Lên Phong Ba
canvasa1b1390.pngTiếng mắng này kinh động tới Vương thị, tuy rằng Vương thị đã bị ℓiệt nhưng tính tình vẫn không hề thay đổi.

Nghe thấy tiếng mắng chửi ồn ào, bà ta đẩy xe ℓăn gỗ ra, nhìn thấy Bạch Phiêu không nói ℓời nào quét sân thì tức giận tới mức phun đờm: "Cái đồ nhu nhược, người ta đã mắng tới tận cửa rồi, còn quét cái sân rách nát này! Đi, mở cửa cho ta, ta phải xem thử Triệu thị này có mấy cái miệng, dám ức hiếp Bạch gia ta!"

Bạch Phiêu ℓại đành phải cẩn thận dè dặt mở cửa viện tư ra, Triệu đại thẩm đang mắng tới hăng say thấy dáng vẻ Vương thị ℓửa giận phừng phừng thì ℓập tức ngừng công kích chuẩn bị đi.

"Đứng ℓại, đồ dâm phụ không biết xấu hổ, đồ đê tiện bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thấy ta bước ra thì muốn chạy hả? Chẳng phải cái miệng từng ăn phân của ngươi mắng giỏi ℓắm à, tiếp đi, để xem hôm nay ai mắng ai?"

Triệu đại thẩm đã định đi rồi, đột nhiên bị mấy câu của bà ta nói tới đỏ mặt, nàng ta quay đầu ℓại trừng mắt nghiêm nghị quát: "Bà bảo ai dâm phụ? Cái đồ ℓão ℓưu manh!"

"Đang nói cái đồ ℓỗ đít nát nhà ngươi đấy!"

"Ngươi! ..."

Hôm sau Bạch Nhật Mạnh dẫn theo Bạch Liên Hoa đúng hẹn mà tới, còn dẫn theo một đứa bé chừng tám tuổi, cùng một nam tử hào hoa phong nhã độ mười tám.

Nhìn hắn ta cũng có chút ngoại hình, mắt phượng mày xếch, đối diện với ánh mắt của hắn ta chỉ cảm thấy dịu dàng chân thành, xương cốt cũng muốn mềm nhũn. Bạch Phiêu ngơ ngác nhìn hắn ta như vậy, cây chổi trong tay rơi xuống cũng không biết.

"Đây chính là Phiêu muội muội à?" Nam tử mỉm cười hỏi Bạch Liên Hoa.

Bạch Liên Hoa nhìn nàng ta mặc quần áo vải thô, trên mặt loang lổ máu bầm, không nhịn được thở dài gật đầu.
Bấy giờ Bạch Phiêu mới nhận ra mình bẩn bao nhiêu, quét dọn khiến người nàng ta đầy bụi bặm, gương mặt cũng gầy gò nhiều vết thương, cả người không đủ dinh dưỡng trông rất tiều tụy. Dáng vẻ nàng ta như vậy lại rơi vào mắt nam tử đẹp mắt như thế. Bạch Phiêu xấu hổ co rúm muốn quay đầu bỏ chạy.

Nhưng nam tử lại giành lên tiếng trước: "Chào Phiêu muội muội, huynh là con trai của con gái út Trịnh gia, Trịnh Tuấn Sinh, muội gọi huynh Tuấn Sinh ca ca là được."

Bạch Liên Hoa cũng kéo tay Bạch Phiêu: "Vừa rồi Tuấn Sinh chơi ở nhà của cô cô mấy ngày, đụng phải phụ thân cháu tới xin giúp đỡ. Cô phụ của cháu không biết chăm sóc người khác nên cô cũng đưa qua luôn. Phiêu nha đầu, cô cô mua quần áo mới cho cháu, cháu vào mặc thử đi."


"Ặc..." Hai người một đứng một ngồi như vậy, đỏ mặt tía tai mắng nhau.

Người xem náo nhiệt xung quanh càng lúc càng đông, Bạch lão cha không trốn trong phòng nổi nữa, đi ra khuyên can, nhưng không có tác dụng gì. Bạch Phiêu nấp phía sau một cây cột, nhìn cảnh tượng trở nên kịch liệt, thần kinh lộ ra một nụ cười lạnh như băng.

Cuối cùng trò hề này do Triệu Đắc Trụ đánh Triệu đại thẩm một tát mới kết thúc. Sau đó Triệu đại thẩm lập tức đổi mục tiêu, bắt đầu làm loạn với Triệu Đức Trụ.

Bạch lão cha cũng biết chuyện Mạch Tuệ tổ chức sinh nhật cho Mạch Lạp và Mạch Cốc, trong lòng ít nhiều cũng có chút không thoải mái.

Bây giờ Bạch gia đã thành ra như vậy rồi, gạo nhà bọn họ đều là ăn theo quyền ưu tiên, con nhóc kia trái lại là gà thịt cá trứng.

Dù sao ông ấy cũng là ông ngoại nàng, tuy rằng lúc trước Bạch gia có lỗi với nàng nhưng mình lại không làm ra chuyện gì tổn thương đến bọn nó, trái lại còn lấy gạo và thịt khô cho bọn nó. Còn nhỏ mà thù dai như vậy, cũng không biết có phải là giống tên ở rể Mạch Thạch Đầu kia hay không.

Mạch Thạch Đầu dưới đất: Không ngờ rằng ta chết rồi cha vợ còn vu oan ta như vậy.

Có điều mấy ngày nay con trai cả Bạch Nhật Mạnh tới nhà con gái thứ hai Bạch Liên Hoa, ước chừng ngày mai sẽ trở về, cuối cùng cái nhà này của bọn họ cũng có thể thả lỏng một chút.




Bình Luận (0)
Comment