Chương 147 - Chương 147: Khắp Cả Nước
Chương 147: Khắp Cả Nước
Chương 147: Khắp Cả Nước
“Đúng vậy, ta đến thu tiền.” Mạch Tuệ cười đáp.
Quý Thanh dẫn nàng đi vào trong: “A tỷ, những món ăn này của tỷ thật sự rất hiệu quả, ta đã gửi thư cho người nhà dự định cho lên một số món ăn của tỷ trong các tửu lâu trên khắp cả nước.”
“Khắp cả nước?” Mạch Tuệ ngạc nhiên: “Nhà của ngươi mở bao nhiêu tửu lâu thế?”
Quý Thanh ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: “Trưởng tỷ của ta mở năm cái, nhị ca mở tám cái, tam ca mở bốn cái, chỉ có ta dở nhất, trước mắt chỉ mở được một tửu lâu này thôi. Có điều ta còn mở một số cửa hàng khác nhưng không kiếm được bao nhiêu. Gia tộc ta làm ăn buôn bán rất rộng, kinh doanh rất nhiều ngành nghề ở khắp nơi trên cả nước.”
Mạch Tuệ im lặng đẩy cái cằm sắp rớt xuống vì kinh ngạc của mình, người so với người đúng là…
Quý Thanh mỉm cười tự hào trước phản ứng của nàng, sau đó gọi với ra ngoài cửa: “Phương thúc, thúc hãy tính sổ sách rồi đưa bạc cho a tỷ.”
Mạch Tuệ nghe thấy chữ bạc bèn hoàn hồn từ trong cơn kinh ngạc. Hôm nay, nàng đến đây ngoài lấy bạc ra thì còn muốn tìm hiểu tình hình buôn bán thức ăn trong tiệm để lập một bản kế hoạch tiêu thụ.
Mạch Tuệ nói khô cả họng bèn dừng lại uống nước, lúc này Phương thúc đã tính sổ sách xong và đi đến. Ông ấy bèn nói với Mạch Tuệ và Quý Thanh: “Tổng lợi thuận tháng này của cửa tiệm là một nghìn sáu trăm lượng bạc trắng.”
Quý Thanh gật đầu: “Thúc hãy kết toán cho a tỷ, có lẽ hôm nay tỷ ấy định quay về.”
“Dạ.” Phương thúc bèn chắp tay.“Ơ thật không?” Mạch Tuệ kinh ngạc hỏi.
Quý Thanh lập tức gọi Kim chưởng quầy đến báo cáo tình hình.
Mạch Tuệ nghe xong bèn bàn bạc với nó: “Đồ uống thích hợp bán nhanh trên phố, mở cửa hàng trên phố sẽ bán đắt hơn so với tửu lâu rất nhiều.”
“Mặt khác, có thể sử dụng những món ăn có lợi nhuận cao như thịt nướng và lẩu làm món chính trong cửa hàng, tiến thành thu phí theo đầu người, thực hiện cách thức gọi món.”“Ngoài ra vì tình hình cửa tiệm có hạn, chúng ta có thể giao hàng tận nơi có tính phí cho một số hộ gia đình giàu có.”
Quý Thanh thầm kích động khi nghe một loạt sáng kiến do Mạch Tuệ đề ra, nàng đúng là thiên tài kinh doanh, làm một nữ tử nhà nông quả là lãng phí tài năng của nàng. E rằng phụ thân của nó còn không suy nghĩ ra nhiều sáng kiến đến vậy.
Mạch Tuệ không biết bản thân trong mắt Quý Thanh đã sáng rực thế nào, nàng chỉ nghĩ nên cố gắng kiếm nhiều tiền hơn mà thôi.“Phương thúc có thể đưa vàng hoặc bạc cho cháu được không, cháu không muốn ngân phiếu.” Ngân phiếu ít khi được dùng trong buôn bán trao đổi hàng hóa, thông thường người ta chỉ dùng tiền lẻ mua củi gạo dầu muối chứ ai lại đi dùng ngân phiếu một, hai trăm lượng chứ, đến tiền trang đổi bạc còn phải tốn thêm chi phí thủ tục.
Phương thúc nghe theo, lấy hai mươi lượng vàng và bốn mươi lượng bạc trắng cho Mạch Tuệ.
…Nói thật đây là lần đầu tiên Mạch Tuệ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, hơn nữa chúng đều là của mình, thế là nàng bèn nhìn chằm chằm vào đống vàng rực rỡ ấy.
Quý Thanh không nhịn được bật cười. Mạch Tuệ ngượng ngùng thu tầm mắt của mình lại, nhận tiền rồi nói với Quý Thanh: “Sắc trời không còn sớm nữa, ta còn phải mua rất nhiều đồ, ta đi đây.”
“A tỷ.” Quý Thanh gọi nàng lại: “Tỷ muốn mua gì thì có thể nhờ Phương thúc mua giúp, một mình tỷ không thể mang hết nhiều thứ về được, ta bảo Phương thúc ngày mai dùng xe ngựa chở hàng về cho tỷ.”