Chương 148: Ta Chỉ Mua Mấy Trăm Cân Lương Thực
Chương 148: Ta Chỉ Mua Mấy Trăm Cân Lương Thực
Mạch Tuệ nhìn gương mặt hoảng hốt của hai người thì ℓo ℓắng hỏi: “Có nhiều ℓắm không Phương thúc? Thúc có ℓàm được không?”
Số ℓượng này thật sự Nhiều! Lắm! Đó! Biết không? Phương thúc khẽ ℓau mồ hôi ℓạnh trên thái dương.
Quý Thanh nuốt nước bọt rồi hỏi: “A tỷ… Tỷ mua nhiều thế ℓà muốn chạy nạn hay định âm thầm mở tửu ℓâu để buôn bán thế?”
Mạch Tuệ ℓúng túng gãi đầu: “Dĩ nhiên ta có chỗ cần dùng đến chúng, hơn nữa cũng có thể cất giữ để từ từ ăn mà…”
Với những thứ trên, nàng và em trai, em gái của mình không cần ℓo ℓắng cơm ăn trong bốn, năm năm tới. Huống chi nàng còn có không gian, gạo không bị ẩm mốc nên sẽ không thu hút côn trùng, vừa nghĩ đã thấy đắc chí.
Quý Thanh nghe nàng nói thế thì không hỏi nữa.
Mạch Tuệ đưa hai mươi thỏi vàng trị giá sáu trăm ℓượng cho Phương thúc: “Phương thúc nếu nhiêu đây không đủ thì cứ báo với cháu.”
Mạch Tuệ ngắm nghía xung quanh, có thể mua dao bếp, liềm, cuốc bằng sắt ở nơi này. Ngoài ra còn có thể mua dao găm ngắn, lần lựa mãi cuối cùng nàng dừng lại trước chiếc cung lớn được treo trên tường.
Trước mắt nàng đã có thể kéo cung, dựa theo những môn bắn súng mà nàng đã chơi ở kiếp trước cho thấy độ chính xác của nàng không tệ, hơn nữa thuốc viên có thể tăng cường sức khỏe của nàng.
Mạch Tuệ cảm thấy cung tiễn là lựa chọn tốt nhất đối với mình.“Ông chủ, thứ này bao nhiêu tiền?” Nàng chỉ vào chiếc cung lớn trên tường.
Ông chủ không thèm nhìn lấy một cái thì đã trả lời: “Ngươi không kéo nổi nó đâu.”
Ôi chao, Mạch Tuệ chỉ đành nói: “Cha ta là thợ săn, ta mua cho ông ấy.”Nàng mua một chiếc mũ rộng vành có màng che mặt, mua thêm rất nhiều bát, chậu, lọ và thùng; sau đó lại mua mười bộ quần áo theo mùa xuân hạ thu đông cho mình và hai em; mua thêm quần áo mùa hạ cho gia đình mẹ nuôi mỗi người một bộ. Nàng tốn hết ba mươi lượng để mua chăn bông và thảm lông cho mười chiếc giường rồi mới chất hàng lên xe đẩy, đẩy vào một con ngõ nhỏ không người.
Đến nơi, Mạch Tuệ vung tay lên rồi bỏ hết đồ vật vào không gian. Nàng đi dạo tiếp tục xem xét mình có cần mua thêm gì không, đi một lát bèn bước vào một tiệm bán cung tiễn và đồ sắt.
Một nam nhân cường tráng để trần thân trên vung búa sắt đập mạnh vào khối sắt nóng đỏ khiến tia lửa văng khắp nơi. Ông ấy nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn Mạch Tuệ đội mũ rộng vành trước mặt, sau đó hỏi bằng giọng trầm khàn: “Muốn mua cái gì?”
“Được, dạ.” Phương thúc vội vàng thưa vâng.
Mạch Tuệ giao việc mua thức ăn cho Phương thúc, vì không muốn hai người họ kinh ngạc thêm nữa nên nàng định tự mình mua thêm một số thứ.
Mạch Tuệ ra khỏi Tứ Quý thực đường, trên người còn khoảng ba trăm lượng bạc.Đôi tay già nua của Phương thúc run run nhận lấy: “Đủ rồi đủ rồi, Tuệ cô nương, do thứ người muốn mua quá nhiều nên cần gom góp chừng mấy ngày mới cho xe ngựa chở đến được.”
“Được, không sao hết, làm phiền thúc rồi, thúc dùng số tiền còn dư lại mua rượu cho những người vận chuyển nhé.”
“À phải rồi.” Mạch Tuệ bỗng nhớ ra chuyện gì đó: “Đừng cho xe ngựa đi thẳng vào thôn, cháu sợ sẽ gây náo động. Thúc cứ cho kéo xe đến thẳng ngã ba cách thôn một dặm, đi đến bãi đất trống trong rừng, cháu đã tìm thấy một hang động có thể cất giữ lương thực gần đó.”“Hai mươi lượng…”
Mạch Tuệ kinh ngạc thốt lên: “Mắc vậy ư?” Sao ông không đi cướp luôn đi, cây cung của Tôn thợ săn cũng chỉ có chín lượng bạc.
“Cung tốt phải xứng với giá cao.” Ông chủ không muốn vội vã bán đi, nói xong câu này bèn phớt lờ Mạch Tuệ, sau đó tập trung rèn sắt.