Chương 176: Đàn Gấu Xuống Núi
Chương 176: Đàn Gấu Xuống Núi
Uông đại nương mừng đếyn phát khóc, người ngoài ℓại trông như nàng ta bị dọa đến phát khóc.
"Nhanh, nhanh ℓên! Trượng phu và con trai ta vẫn còn trong rừng, quan gia nhanh đến cứu người đi!"
Uông đại nương vừa tkhóc vừa hét ℓên, mấy nam nhân trong thôn chưa được gọi ℓập tức thuận tay nhặt gì đó ℓên chạy về hướng rừng núi. Cảnh tượng vô cùng hỗn ℓoạn.
"Người đâu, trông chừng những người đã trưng được, rnhững người còn ℓại đi xem có chuyện gì!"
"Vâng!"
Thế ℓà một nhóm người hùng dũng xông vào rừng, cả người Mạch Tuệ bê bết máu trốn thoát, nhìn thấy mẹ nuôi, nàng ℓo ℓắng kêu ℓên: "Cha nuôi! Cha nuôi vẫn còn ở trong rừng, nhanh ℓên, nhanh ℓên, mau đi cứu..."
Chưa kịp nói xong, Mạch Tuệ đã đảo mắt ngất đi. Kế tiếp cứ để họ tự do phát huy ℓà được.
Uông đại nương và Mạch Tuệ vội vội vàng vàng, nhìn thấy chân tay bị đứt của ba người được khâu lại, Uông đại nương mới thả lỏng người, rồi lập tức hoa mắt ngất xỉu.
Lúc Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu sắp bất tỉnh, Mạch Tuệ đã cho hai người uống thương cân động cốt đan, Tôn thợ săn cũng đã được uống khi vừa khâu lại vết thương.
Đệ đệ và muội muội đã được thôn trưởng đưa về, bây giờ vẫn còn một vài con gấu lang thang ngoài thôn, mà trước nhà nàng lại có một con gấu đặt mông ngồi trước cửa sân, làm một con gấu bảo vệ đúng chức. Tình hình thế này, không ai dám ra ngoài. Mạch Tuệ và và đại phu canh giữ bên giường bốn người đang hôn mê.Tiểu Hùng thấy ba người kia được đưa đi, sau đó nhìn đám quan binh đang lăm lăm vũ khí bao vây, bỗng nhe răng cười. Chủ nhân nghĩ là nó chỉ hiểu một phần thôi, nhưng thực ra nó hiểu hết. Nó lập tức gầm lớn một tiếng, mấy con gấu đen từ trong rừng lao ra.
Vốn dĩ bọn họ có thể tạm thời đối phó với một con gấu, nhưng sau tiếng rống này, có đến bảy tám con gấu, bọn họ không thể không chạy! Đám quan binh hốt hoảng chạy tán loạn, Tiểu Hùng thảnh thơi đuổi theo sau, mấy con gấu đen tiểu đệ cũng đuổi theo cùng nó ra ngoài cánh rừng.
"Đại nhân, gấu, rất nhiều gấu!"Khi đám người vừa lao vào rừng, trên mặt đất đã nhuốm đầy máu, cảnh tượng vô cùng đẫm máu và tàn bạo, cánh tay trái của Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu đã bị con gấu xé đứt, hai người đã ngất xỉu, còn chân của Tôn thợ săn đang nằm trong miệng một con gấu nâu.
Tiếng la hét thảm thiết vang lên, cái chân kia bị con gấu bẻ xuống ngay trước mặt mọi người. Máu tươi vung vãi... tất cả mọi người đều kinh sợ đến ngây người.
Hai mắt Uông đại nương đỏ ngầu nhìn cảnh tượng này, kêu lên thảm thiết như điên, sau đó bất chấp tất cả chạy tới ôm lấy tay chân bị đứt lìa của ba người vào lòng. Bảy, tám quan binh dùng giáo dài bao vây con gấu, những người còn lại kéo Tôn thợ săn và ba người từ dưới miệng con gấu ra rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.Những con gấu đen rất hạnh phúc, cuối cùng cũng đã có thể công khai bắt cá trên sông. Trước đây chúng luôn phải đề phòng con người, dù chúng nó lợi hại đến đâu thì con người cũng có vũ khí, họ sẽ bao vây chúng, dùng cung tên bắn chúng từ xa. Rất đau... Con người sợ chúng, nhưng thực tế chúng cũng sợ con người ở một mức độ nào đó, họ biết đi săn, biết chặt cây, nếu rừng không còn thì môi trường sống của chúng cũng không còn. Vì vậy, chúng chỉ có thể thô lỗ với những con người đã đi vào sâu trong rừng.
Màn Thầu thôn bị một đàn gấu xuống núi chiếm đóng vốn đã rất hỗn loạn, mọi người la hét sợ hãi vội vàng trốn vào trong nhà, chặn cửa thật chặt. Mà trong lúc hỗn loạn ấy, Mạch Tuệ đã đưa ba người Tôn thợ săn vào nhà, đóng chặt cửa lại. Giờ là lúc đại phu lên sân khấu.
"Mau! Đưa phần tay chân bị đứt cho ta."
"Thay nước!"Bọn quan binh gằn giọng la lớn, những nữ nhân già yếu và trẻ con trong thôn nhìn thấy gấu đuổi theo ra ngoài sợ đến mức kêu la bốn phía, những người được trưng binh giờ cũng không ai trông coi được, trốn chạy khắp nơi.
"Mang theo những người kia, đi mau! Đi mau!"
Huyện thừa trừng lớn mắt đến nỗi con ngươi của hắn gần như rơi ra, hắn ra lệnh cho quan binh bắt giữ những người bị trưng binh bỏ trốn lại, chạy ra khỏi thôn không một lần quay đầu. Màn Thầu thôn này thực sự đáng sợ, lại có nhiều gấu đến vậy. Trưng binh gì đó cũng không quan trọng bằng mạng được!