Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 177 - Chương 177: Thành Công

Chương 177: Thành Công
Chương 177: Thành Công
canvasa1b1770.pngTiểu Hùng nhe răng trợn mắt cảnh cáo: Không được động đến mật của chủ nhân nhà ta! Cũng không được ăn trái cây nhà nàng! Không được giẫm, không được gặm hoa màu trên ruộng, nếu không thì ta sẽ đánh ngươi!

Con gấu đen không còn cách nào khác đành bực bội bỏ đi.

Tiểu Hùng nhìn mật ngọt mà thèm thuồng, ℓần này nó thể hiện tốt như vậy, chắn ℓà chủ nhận sẽ cho nó rất nhiều đồ ăn ngon.

Đến đêm, mẹ nuôi tỉnh dậy, nhìn thấy Mạch Tuệ vẫn còn mặc bộ quần áo dính máu, nàng ta nắm ℓấy tay Mạch Tuệ ℓo ℓắng nói: "Thành, thành công không? Quan binh có quay ℓại không?"

Mạch Tuệ gật đầu: "Mẹ nuôi đừng ℓo, mọi chuyện rất thuận ℓợi, bây giờ bên ngoài thôn vẫn còn một vài con gấu ℓang thang khắp nơi."

Mẹ nuôi gật đầu yếu ớt, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gấu gầm, nàng ta chưa bao giờ cảm thấy yên tâm đến như vậy. Có gấu ở đây, qua binh sẽ không dám đến nữa, Màn Thầu thôn của họ có thể thoát được một kiếp.

"Còn mấy người cha nuôi của con thì thế nào, chảy nhiều máu như vậy... Con gấu kia cắn đứt chân cha nuôi của con xuống ngay trước mắt ta, ta..."

Mạch Tuệ đến đón đệ đệ và muội muội của mình về, thuận tiện nói cho mọi người gấu đã đi. Nhưng mọi người vẫn không dám ra ngoài, chỉ nhìn Mạch Tuệ mỗi tay dắt một đứa trẻ trở về.

“A tỷ, gấu đã đi thật rồi sao?” Mạch Cốc sợ hãi hỏi.

"Đi rồi, thế nên a tỷ mới dám đến nhà thôn trưởng gia gia đón hai đứa."

Mạch Lạp lại hỏi: "A tỷ, gấu ăn thịt người, sao tỷ lại không sợ, muội nhìn thấy tỷ cõng Đại Ngưu ca."




Mạch Tuệ mang hai đứa trẻ về, không đến nửa ngày sau, đã có người đến cửa cầu xin. Đó là mẹ của Tiểu Hoa, Xuân Hạnh, nàng ta vội đến mức rơi nước mắt.

"Tuệ nha đầu, nghe thôn trưởng hôm trước nói muội mời một đại phu về, người vẫn chưa đi chứ.”

"Vẫn chưa đi, ban đầu muội sợ mọi người tự hại bản thân sẽ cần đến, nhưng không ngờ mấy người cha nuôi lại bị gấu đánh bị thương..." Mạch Tuệ vừa nói vừa bật khóc như thể đã gặp phải một tai họa lớn.

Xuân Hạnh quan tâm hỏi: "Nghe nói tay chân đều đứt lìa cả, vậy... đại phu có nối được không?"
Mạch Tuệ rơm rớm nước mắt gật đầu: "Nối được rồi, may mà muội đã mời đại phu trước, còn về có thể khỏe lại hay không thì phải xem phúc phận."

Xuân Hạnh gật đầu: "Vậy muội có thể để đại phu sang xem cho nam nhân của ta được không? Lúc chàng ấy vào rừng tìm mấy người Tôn thợ săn cũng không cẩn thận bị gấu đánh bị thương. Hôm qua quá hỗn loạn nên không ai dám ra ngoài, ta cũng chỉ băng bó qua loa một chút thôi, hôm nay miệng vết thương đã sắp bị thối rữa rồi, vẫn phải nhờ đại phu xem mới được."

Mạch Tuệ nghe vậy, lập tức đi gọi đại phu.

Đại phu cũng rất lo lắng: "Người sao rồi, mau dẫn ta đi xem, trong thôn có ai bị thương cũng đưa đến xem đi!"
Cảnh tượng ấy, cả đời này nàng ta cũng không muốn nhớ lại.

Mạch Tuệ nắm lấy tay nàng ta an ủi: "Không sao đâu, đại phu nói họ đã an toàn tính mạng rồi, hai ngày nữa họ sẽ tỉnh, sau đó chỉ cần tĩnh dưỡng là được. Cuối cùng chúng ta cũng lợi dụng được gấu để thoát khỏi kiếp nạn này, thật đáng mừng."

“Ừm…”

Ngày hôm sau, Tiểu Hùng dẫn đàn gấu trở lại khu rừng. Chúng không tấn công thôn, cũng không phá hoại mùa màng lung tung, ngoại trừ một vài cánh đồng bị gặm nhấm.
Lúc gấu đến, nó và Mạch Cốc bị thôn trưởng túm lấy chạy về thôn như đoạt mệnh, nó lo lắng khóc lớn, la lên a tỷ vẫn còn ở ngoài. Sau đó, nó quay đầu lại nhìn thấy a tỷ đang cõng Đại Ngưu ca ca vào sân.

“Sợ chứ, a tỷ cũng sợ, nhưng chúng ta không thể bỏ lại cha nuôi và các ca ca, đúng không?” Mạch Tuệ kiên nhẫn giải thích.

Mạch Cốc gật đầu mạnh: "Đúng vậy, sợ hãi thế nào cũng không thể bỏ mặc bọn họ!"

Mạch Tuệ xoa đầu chúng: "Được rồi, chúng ta về nhà nấu thuốc cho cha nuôi và các ca ca đi, họ bị gấu đánh bị thương, phải uống nhiều thuốc mới khỏi."




Bình Luận (0)
Comment