Chương 218: Không Vào Được
Chương 218: Không Vào Được
Chỉ có ℓần đó ℓà nàng không vào được, ℓúc sau thử ℓại nàng vẫn ra vào thoải mái.
Mạch Tuệ nghĩ đến hai khả năng.
Thứ nhất, nàng không thể vào không gian trong tình trạng nguy hiểm. Nhưng ℓúc nàng gặp phải tiểu đệ canh cửa vẫn có thể vào mà, còn thành công đánh ℓén gã ta từ sau ℓưng nữa.
Một ℓát sau, bả vai Mạch Tuệ sụp xuống.
Mạch Tuệ xoay người, kéo nhẹ mẹ nuôi: “Mẹ nuôi, giày của Nhị Ngưu ca rách rồi.”
Mẹ nuôi quay đầu lại hỏi Tôn Nhị Ngưu: “Nhị Ngưu, chân con sao rồi?”
Tôn Nhị Ngưu thấy muội muội và mẹ đều nhìn chằm chằm giày của mình, hắn ta cười ngây ngô: “Không sao đâu, vẫn đi được.”
Vừa mới nói xong câu đó, chợt thấy bước chân của Tôn Nhị Ngưu khựng lại, gương mặt hắn ta lập tức trở nên khó coi, “ui chao” một tiếng.“Tuệ nha đầu con đỡ Nhị Ngưu lên xe đi, để thằng nhỏ nghỉ một lát, sau đó kêu Hương Lan muội tử qua đây đi nhặt cỏ ở xung quanh đây với ta, nàng bện giày rơm rất giỏi, biết dùng loại cỏ nào để bện giày rơm là sẽ thoải mái và bền nhất.”
“Vâng.” Mạch Tuệ nói xong thì đỡ lấy Tôn Nhị Ngưu.
Tôn Nhị Ngưu ngượng ngùng: “Vẫn còn nhiều thẩm tử đang đi bộ như vậy, một đại nam nhân như con mà ngồi xe thì ra thể thống gì nữa, mẹ, con không ngồi đâu, con có thể đi được, cẩn thận một chút là được.”
Mẹ nuôi tức giận trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Tuệ nha đầu…”Đến tận rạng sáng vẫn không thấy có gì bất thường cả, hắn ta đánh thức mọi người dậy rồi tiếp tục lên đường.
Đồ vật đã được chia ra hết, giờ có thêm một chiếc xe trống, mấy đứa nhóc với người có thể lực yếu đều leo lên chiếc xe ngựa đó để tiết kiệm một chút thể lực.
Mạch Tuệ và mẹ nuôi, Mạch Lạp Mạch Cốc, Tiểu Lý quả phụ đều ngồi trên xe ba gác, Tôn thợ săn và Tôn Đại Ngưu Tôn Nhị Ngưu vẫn luôn cuốc bộ bám theo đội.
Mạch Tuệ nhìn thấy giày vải của Tôn Nhị Ngưu đã bị mòn hết, ngón chân cái lộ ra ngoài. Trên mặt đất có rất nhiều mảnh cỏ và đá vụn, chỉ cần không chú ý là sẽ đập trúng, ngón chân cái của hắn ta đã bị đập đến đổ máu tróc da.“Sao thế?” Mẹ nuôi vội vã hỏi.
Tôn Nhị Ngưu đứng yên không nhúc nhích: “Có lẽ giẫm phải gai rồi.”
“Mau cởi giày ra cho mẹ xem.” Mẹ nuôi nhíu mày, bảo người đằng trước dừng ngựa lại, sau đó kéo Tôn Nhị Ngưu ngồi lên tảng đá ở bên cạnh.
Mạch Tuệ cũng nhảy xuống đi theo.Cởi giày ra mới biết được, giày của hắn ta không chỉ bị rách đằng trước mà cả gót chân lẫn đế giày đều mòn hết sạch.
Một cái gai nhỏ nhỏ xuyên qua đế giày đâm thẳng vào gan bàn chân của Tôn Nhị Ngưu, ven đường thường có mấy bụi cây có gai, cho dù cây cối đã khô héo hết rồi nhưng gai vẫn cứng.
“May là chưa đâm vào quá sâu.” Mẹ nuôi có chút đau lòng sờ gan bàn chân của Tôn Nhị Ngưu: “Đôi giày này không xài được nữa rồi, đế giày mỏng như vậy, đeo lên có khác gì đi chân trần đâu, đi nữa chỉ làm khổ chân thêm thôi.”
“Không sao đâu mẹ, tạm chấp nhận xài thôi ạ, khoảng một hai ngày nữa là sẽ đến Bình An trấn, đến lúc đó con sẽ nghĩ cách làm một đôi giày mới sau.” Tôn Nhị Ngưu nói xong thì định lấy lại đôi giày trong tay mẹ nuôi, nhưng lại bị mẹ nuôi giấu đi mất.Quả nhiên không vào được.
Bất kể là Mạch Tuệ chủ động hay bị động, chỉ cần nàng tiếp xúc thân thể với người khác thì sẽ không vào được không gian.
Mạch Tuệ âm thầm thở dài, vậy sau này mà gặp phải nguy hiểm, nàng cần phải lẻn vào trước khi bị bắt mới được, không thì sẽ dữ nhiều lành ít.
Sau nửa đêm, Tôn thợ săn thay thế Mạch Tuệ, tiếp tục gác đêm.
Mạch Tuệ tuân ℓệnh, cúi người xuống bế Tôn Nhị Ngưu đang không tình nguyện ℓên xe.