Chương 219: Sầu Riêng Thum Thủm
Chương 219: Sầu Riêng Thum Thủm
Nơi này vẫn rất khô hạn, có rất nhiều cỏ đều héo úa hoặc không thì cũng nửa xanh nửa vàng, nhưng ở đâry vẫn thấy có dây mây và cỏ xanh chứ không phải đã héo hết sạch.
Vừa nhắc đến chuyện bện giày rơm, Tiểu Lý quả phụ chuyên nghiệp giảng giải, kéo mẹ nuôi và Mạch Tuệ tới ven đường vừa giải thích vừa hái cỏ.
“Thẩm tử, tỷ coi ℓoại cỏ này đi, ℓá to dày rộng, bên trên còn có ℓông tơ ℓi ti, ℓót ở dưới chân ℓà thoải mái nhất, ℓúc bện giày thì có thể đan ℓẫn vào ℓuôn. Còn có ℓoại dây mây này, rất dai và bền dẻo, thích hợp ℓàm đế giày…”
Sau một nén nhang, Mạch Tuệ và mẹ nuôi ôm một đống cỏ khô cỏ sống và dây mây trở ℓại đội ngũ.
Đầu tiên thì bện cho Tôn Nhị Ngưu một đôi giày rơm trước, rồi sau đó ℓại tiếp tục bện cho Tôn Đại Ngưu và Tôn thợ săn.
Mạch Tuệ cũng ngồi bên cạnh học cách ℓàm.
Tiểu Lý quả phụ rất khéo tay, còn dùng cỏ khô đan cho Mạch Lạp Mạch Cốc mỗi đứa một con châu chấu cỏ.
“Sao thứ này lại có mùi như vậy chứ, trước đó ta đã ngửi thấy rồi, cứ tưởng là ai ỉa ra quần cơ.”
“Sao ngươi còn bẻ ra làm gì, đừng mở nữa, thối chết đi được.”
Mạch Tuệ bị thối đến rợn hết cả người, dùng quần áo che khuất miệng mũi, bẻ toàn bộ sầu riêng ra.
Lúc này đã giữa trưa, mọi người đều nóng không chịu nổi, nấp trong miệng hẻm núi này có thể tránh ánh nắng mặt trời, mọi người đều ngồi xuống đất lấy đồ ăn nước uống ra bắt đầu nghỉ ngơi ăn cơm.
Mạch Tuệ cũng kiếm một chỗ râm mát, dẫn theo mẹ nuôi và mấy người khác ngồi xuống, gió từ trong hẻm núi thổi qua, xoa dịu hơi nóng đang phả ra do mặt trời.
Mạch Tuệ ăn thịt khô, nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa đang phơi dưới nắng, quả thực không nhịn nổi nữa rồi.
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn ngửi thấy một mùi hương.Hiện tại đồ đã được chia ra hết rồi, quả sầu riêng kia lại gặp phải mặt trời tháng bảy bảy nóng chảy mỡ này nữa, hương vị lan tỏa khắp nơi.
Sầu riêng, vua của các loại trái cây, ngửi thì thối nhưng ăn lại ngon.
Nhưng Mạch Tuệ không thưởng thức nổi, đừng nói là ăn mà chỉ mới đến gần ngửi cái mùi kia nàng đã muốn ói hết cả ra rồi.
Mạch Tuệ căm giận cắn đứt thịt khô, đứng dậy đi lấy quả sầu riêng trên xe ba gác, bên trên đó vẫn còn dính máu của thổ phỉ.“Ê, ngươi làm gì đó, sao ngươi lại đập đồ của ta!”
Trong tiếng trách móc của một nữ nhân, Mạch Tuệ lập tức đập mở quả sầu riêng kia, hương vị nồng nặc lập tức lan tỏa trong tiết trời tháng bảy nóng nực oi bức này…
“Oẹ…”
Rất nhiều người ngồi gần đó ngửi thấy đều nôn khan một trận.Một mùi hương giống như quả sầu riêng vậy.
Không sai, chính là quả sầu riêng mà Mạch Tuệ đã dùng để đập thổ phỉ lúc trước. Khi ấy Mạch Tuệ ngất xỉu, không biết quả sầu riêng này đã bị ai coi thành bảo bối mà nhặt lên xe.
Ban đầu nó bị đè ở cuối xe, nhiều đồ đạc, hương vị lẫn lộn nên mùi của nó không quá rõ.
Dù sao trên người của ai cũng có mùi, có thêm một mùi thum thủm nữa thì cũng chẳng có gì kỳ cả.Mạch Tuệ mang giày rơm cho Tôn thợ săn và Tôn Đại Ngưu đang đi ở đầu đội ngũ thay, bấy giờ nàng mới phát hiện giày của hai người bọn họ cũng bị mòn rất nghiêm trọng, da lòng bàn chân đã bị bong tróc hết, nhưng hai người vẫn cố chịu đựng không hé răng.
Số cỏ còn lại đều đã được bện hết, bện thêm được ba đôi dự trữ cho bọn họ.
Trong đội ngũ cũng có người bị mòn giày, đi lại không thoải mái, rối rít đến xin Tiểu Lý quả phụ dạy mình cách bện, sau đó tự đi hái cỏ và dây mây về để bện giày.
Bởi vì thế, vốn dĩ đội ngũ cũng không đi nhanh, tới giữa trưa mới đến miệng của một hẻm núi, thông qua hẻm núi này là sẽ đến khu vực đồng bằng, ít núi và rừng hơn.