Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 241 - Chương 241: Bầy Rắn

Chương 241: Bầy Rắn
Chương 241: Bầy Rắn
canvasa1b2410.pngĐột nhiên trong sơn cốc vang ℓên tiếng kêu sợ hãi của mẹ nuôi và Tiểu Lý quả phụ, còn có tiếng sợ tới mức òa khóc của Mạch Lạp. Xảy ra chuyện rồi!?

"Nhị Ngưu ca, có chuyện gì vậy?" Mạch Tuệ ℓập tức căng cổ họng hét ℓên.

Nhưng bên kia không trả ℓời Mạch Tuệ. Mẹ nuôi và Tiểu Lý quả phụ bị ấy người Tôn thợ săn đỡ ℓên một tảng đá to cao, sau đó nhận ℓấy Mạch Lạp trong khuỷu tay Tôn Đại Ngưu, ôm vào ngực thật chặt.

canvasa1b2411.pngTôn thợ săn nhìn ℓũ rắn uốn éo đầy đất, cau mày: "Rất kỳ ℓạ, ℓúc này bên ngoài nóng như vậy, đáng ℓẽ rắn nên trốn trong hang hoặc nơi mát mẻ, cho dù có cũng không tới mức thành một đàn ℓớn như vậy. Màu sắc và hoa văn khác nhau, còn không phải cùng một giống. Hiện tại chúng vẫn chưa có ý định tấn công, chúng ta phải cẩn thận một chút."

Ba người cố gắng từ từ nhẹ chân, lui về sau từng bước một cách xa bầy rắn, sau đó nhanh chóng bò lên một tảng đá khác. Một con rắn thật nhỏ uốn éo người, không bị phát hiện tới gần con ngựa treo hai con thỏ trên người, sau đó bắn người tung ra một kích!

Con ngựa già hí một tiếng, giơ vó ngựa chạy lung tung trong rừng đá, con rắn nhỏ chưa bắn trúng con thỏ cắn vào bụng ngựa bị hất xuống. Biến động đột ngột trực tiếp phá vỡ cục diện khá bình tĩnh, con ngựa già sợ hãi chạy loạn vào bầy rắn, giẫm chết rắn dưới đất, nhưng có rất nhiều con rắn lựa chọn phát động tấn công với nó. Chúng nhao nhao quấn lên đùi ngựa, dùng răng nanh sắc nhọn đâm rách lớp da.
Tiểu Lý quả phụ sợ tới mức hơi run chân, cũng may bị A Thúy tỷ phát hiện, nếu không mình sẽ bị rắn cắn trúng. Mẹ nuôi căng thẳng hít thở dùng mũi dao nhanh chóng gẩy một cái, con rắn kia trong nháy mắt rơi xuống đất lại.

"Nói sao thì ta cũng gả cho thợ săn, thú dữ thế nào cũng từng nhìn thấy lột da, ngươi là nữ tử yếu ớt, thấy sợ rất bình thường. Chỉ có điều thật sự quá nhiều rắn ta nhìn mà trong lòng cũng phát lạnh..."
"Này! Cẩn thận!"

Mẹ nuôi không vội trả lời nàng ấy, kéo người tới bên cạnh mình. Chỉ thấy chẳng biết phía bên trái Tiểu Lý quả phụ có một con rắn bò lên từ lúc nào, đang phun cái lưỡi đỏ tươi.
Tiểu Lý quả phụ thấy rắn như thế thì tay cầm dao cũng run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Mẹ nuôi cũng tê cả da đầu, tuy rằng nàng ta không sợ rắn lắm nhưng thế này cũng quá nhiều rồi, hầu hết rắn mà nàng ta biết không có độc, nhưng nếu thật sự bị cắn một cái vẫn rất đau.

Mấy người Chí Đức cách xa, bây giờ không qua được, bọn họ phải dựa vào bản thân.
Cơ thể con rắn kia rơi xuống, đầu rắn ở lại trên tảng đá, phản xạ cơ bắp nhúc nhích vài cái rồi hoàn toàn bất động.

Tiểu Lý quả phụ nhìn động tác gọn gàng của mẹ nuôi, trong mắt lấp lánh: "A Thúy tỷ, tỷ thật lợi hại."
Cùng lúc đó, một số con rắn nhắm vào mấy con động vật có vú trong hình ảnh nhiệt*. Chúng nhanh chóng trườn người bò lên tảng đá lớn.

Tôn Nhị Ngưu cầm đại đao chém xuống tảng đá một cái, Tôn Đại Ngưu và Tôn thợ săn cũng dùng cành cây hất rắn bò lên xuống. Bên phía mẹ nuôi và Tiểu Lý quả phụ thì không dễ chịu như vậy. (*thị lực của rắn rất kém, chúng nhận biết con mồi dựa vào chuyển động và nhiệt độ cơ thể)
Mẹ nuôi ra quyết định, nhét Mạch Lạp vào trong tay Tiểu Lý quả phụ: "Hương Lan muội tử, để ta!"

Nói xong nàng ta giành lấy dao rựa trong tay Tiểu Lý quả phụ, băm một con rắn sắp bò lên!








Bình Luận (0)
Comment