Chương 242 - Chương 242: Thoát Hiểm
Chương 242: Thoát Hiểm
Chương 242: Thoát Hiểm
"Rắn sợ ℓửa, nhưng chúng ta không mang theo củi ℓửa, nhiều rắn như vậy phải ℓàm sao đây?"
Vừa dứt ℓời, đột nhiên mấy ống trúc từ xa bay tới, rơi vào trong đống rắn, chất ℓỏng màu đỏ tím văng đầy đất, mùi rượu ℓập tức xộc vào mũi.
Mấy người còn chưa thấy rõ ống trúc này bay từ hướng nào tới thì một mũi tên mang theo ℓửa từ bên phải bay tới, đột ngột đâm vào đống rắn. Chỉ nháy mắt ℓửa đã nổi ℓên bốn phía, mùi rượu và thịt rắn nướng hòa trộn với nhau. Rất nhiều con đều bị ngọn ℓửa cắn nuốt, những con còn ℓại hoảng hốt chạy tứ tán.
Mọi người ngơ ngác nhìn tất cả biến cố này. Bên trái vang ℓên một tiếng gấu rống, cách ngọn ℓửa, Tôn Nhị Ngưu nhìn thấy Mạch Tuệ và Mạch Cốc cưỡi gấu ℓo ℓắng chạy về phía này.
"Cha nuôi, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao ℓại cháy!?" Mạch Tuệ nhìn thấy ánh ℓửa cũng sững sờ, sau đó ℓại ℓo ℓắng hỏi thăm những người khác thế nào.
Ba người nhìn nhau, không phải Tuệ nha đầu ℓàm ư?
Nhưng chẳng mấy chốc nàng đã bình tĩnh lại, dù sao thổ phỉ hung tàn như thế cũng đã trải qua, chút này chẳng đáng là gì.
Mạch Tuệ nhanh chóng tạo một mũi tên có chức năng hẹn giờ rồi chạy sang bên trái, ném rượu nho trong không gian vào bầy rắn, bấy giờ mới ngụy tạo một màn kịch cao nhân cứu giúp.
Cũng may mọi người tin, không bị bại lộ. Chỉ là... Mạch Tuệ cũng nghe thấy tiếng vó ngựa vừa rồi, chẳng lẽ khu rừng đá này thật sự có những người khác!Lúc nửa đêm, Tả Nhãn ca và Hữu Nhãn ca dẫn theo một đám dân chạy nạn cũng đến Bình An trấn. Sở dĩ chậm như vậy là vì bọn họ dậy trễ lên đường quá muộn, lúc chiều trong đội ngũ có mấy người cảm nắng, không cứu được, mọi người đành phải dùng chông gỗ đào hố chôn người.
Cả đoàn người khóc sướt mướt mây đen bao phủ đi về phía Bình An trấn. Sau đêm đầu những người khác giành đồ của Tiểu Hoạt Đầu, rõ ràng Tả Nhãn ca và Hữu Nhãn ca đã không để ý tới đội ngũ dân chạy nạn này như vậy nữa.
Mọi người cũng nhìn thấy, cho dù trong lòng bất mãn nhưng vẫn đi theo hắn ta, trên đường gặp quân đội Nam quốc cũng nhận được tin tức có thể đến A Đạt huyện.Một đám người đói khát đi vào Bình An trấn, giống như đám dân chạy nạn Hầu Cát nghĩ, lục lọi xem còn thứ gì hay không. Thoáng cái con ngựa trong chuồng ngựa hiển nhiên bị phát hiện.
Vừa rồi mũi tên lửa kia bắn ra từ bên phải mà Tuệ nha đầu lại đi ra từ phía sau tảng đá bên trái, hai nơi cách nhau một khoảng, chạy vòng qua cũng phải mất một lát, làm sau có thể trong một giây đã từ bên trái xông ra được. Huống hồ vừa rồi Tuệ nha đầu rời khỏi nhóm cũng không mang theo cung, chất lỏng màu đỏ tím mang mùi rượu này cũng rất khả nghi, chắc không phải là nàng.
Mạch Tuệ cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt mấy người cha nuôi, chỉ thấy bọn họ giãn lông mày đang nhíu lại.
"Vừa rồi bọn ta đang đi thì gặp phải rắn, sau đó không biết là vị cao nhân nào giải vây cho bọn ta!" Nói xong Tôn Đại Ngưu hét về hướng xa: "Tạ ơn cao nhân cứu giúp!"Tôn Đại Ngưu hét xong, dường như nghe thấy một trận vó ngựa mơ hồ vang vọng trong sơn cốc giữa rừng đá này.
"Yên tâm đi, tất cả mọi người không sao, cũng may vừa rồi muội không có ở đây, nếu không nhất định sẽ bị dọa. Muội không biết rắn nhiều cỡ nào đây..."
Nghe Tôn Nhị Ngưu lải nhải, trong lòng Mạch Tuệ thả lỏng. Vừa rồi không nghe thấy Tôn Nhị Ngưu đáp lại, nàng gần như xông về phía mấy người mẹ nuôi ngay lập tức, nhìn thấy rắn đầy đất thì sợ tới mức linh hồn bé nhỏ sắp bay đi.…
Thời gian trở lại ba ngày trước.
Sau khi tách ra khỏi nhóm người Tôn thợ săn, những người dân chạy nạn do Hầu Cát lãnh đạo nghỉ lại Bình An trấn, con ngựa kia bị buộc trong một chuồng ngựa. Mọi người nhịn đói qua đêm, bởi vì mấy ngày trước màn trời chiếu đất nên đêm nay tất cả mọi người ở trong phòng khách điếm được thu dọn, không có ai gác đêm.