Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 327 - Chương 327: Tìm Hiểu

Chương 327: Tìm Hiểu
Chương 327: Tìm Hiểu
canvasa1b3270.pngNàng vừa nghĩ thế thì đã thấy một ông ℓão đầu tóc hoa râm, dáng người cao to xông vào trong tiệm. Ông ấy tức giận dựng râu trừng mắt, chưởng quầy nhanh chóng mỉm cười ℓàm ℓành.

“Xin Vương đại sư bớt giận, ℓô hàng đó vẫn chưa bán, ta đã bảo người dưới đi gom ℓại, ta xin hứa sẽ trách phạt kẻ đó nghiêm khắc! Mời Vương đại sư ra sau dùng một chén trà, nghỉ ngơi một ℓát.”

Thì ra đây chính ℓà thợ rèn, Mạch Tuệ nhanh chóng bước ℓên hai bước: “Đại sư, ta có một phi tiêu đã hỏi thăm nhiều nơi nhưng không chỗ nào chế ra được, không biết đại sư có thể đúc nó hay không?”

Chưởng quỹ ℓập tức trừng to mắt nhìn nàng rồi quát ℓớn: “Vị khách quan này có biết quy củ hay không? Thợ rèn của Thiên Cơ các bọn ta không gặp người khác.”

Mạch Tuệ bĩu môi, không phải người ta đến đây rồi à.

Vương đại sư nghe bên cạnh có người nói chuyện bèn quay đầu nhìn công tử vóc người nhỏ nhắn, đeo mặt nạ trước mặt, không còn giận đùng đùng như vừa rồi: “Phi tiêu nào, mau đưa ta xem thử.”

Chưởng quầy giật nảy mình: “Vương đại sư, chuyện này không hợp quy trình…”

Dứt lời người đó phấn khích rướn cổ nghe giọng kể mơ hồ không rõ của tiên sinh kể chuyện.

Thính giác của Mạch Tuệ khá tốt nên vẫn nghe rõ tiên sinh kể gì giữa những tiếng ồn ào.

“Nhắc đến bảng Phong Vân thì không thể không kể đến một số nhân vật. Đầu tiên phải kể đến sát thủ Xà Nương, nghe đồn Xà Nương xinh đẹp như hoa, thủ đoạn độc ác, dùng kịch độc hành tẩu giang hồ, thường giết người một cách im hơi lặng tiếng, xứng với danh Xà Hạt mỹ nhân.

Rất nhiều người trong giang hồ đều kiêng dè nàng ta, nhưng nàng ta lại là một nữ tử si tình, thầm mến một người trong giang hồ suốt nửa đời nhưng không có được.”
Mạch Tuệ vừa đi vừa suy nghĩ, nàng đến nơi thứ hai tìm hiểu tin tức tốn nhất đó là quán trà.

Quán trà này chật ních người, nàng phải ra sức chen lấn mới vào được, bèn vỗ vào đại ca phía trước.

“Đại ca, cho hỏi rốt cuộc tiên sinh kể chuyện đang kể cái gì, sao nhiều người đến nghe thế?”

Đại ca xoay đầu nhìn nàng, không kiên nhẫn đáp: “Ông ấy đang kể chuyện giang hồ, ngươi đừng làm phiền ta.”




“Ta không làm được, phi tiêu này được chế tác rất tinh tế và làm bằng nguyên liệu đặc biệt, ta chưa từng nhìn thấy tay nghề này trong cung bao giờ. Không biết tiểu công tử có được phi tiêu này từ đâu, chắc chắn đây không phải là vật tầm thường.”

“Ta chỉ tình cờ có được thôi.” Mạch Tuệ đứng dậy rồi chắp tay: “Đã quấy rầy đại sư rồi, tại hạ cáo từ.”

Vương đại sư không hỏi nhiều, nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái xem như đáp lời.

Không ngờ thợ rèn trong cung cũng không thể chế tạo được, xem ra chủ nhân của phi tiêu cũng có lai lịch, ắt hẳn trong giang hồ không thiếu lời đồn về hắn.
Mạch Tuệ ngẩn ra, chưa từ bỏ ý định: “Vậy ta có thể nhờ đại sư đưa cho vị đại sư rèn sắt trong cung xem được không?”

Vương đại sư uống một hớp trà nóng, thong thả trả lời: “Người đó chính là ta…”

Mạch Tuệ ngừng lại, mỉm cười lúng túng: “Thế sao, tại hạ có mắt không thấy Thái Sơn.”

Vương đại sư không nói gì cả, cũng chẳng có vẻ gì là kiêu ngạo. Ông ấy chỉ chăm chăm uống trà, sau đó cầm phi tiêu lên ngắm nghía rồi lại lắc đầu.
“Ta đã đến đây rồi, ngươi tránh sang một bên.” Vương đại sư không nhịn được nói, sau đó ra hiệu với Mạch Tuệ: “Ngươi vào trong rồi nói.”

Không ngờ thuận lợi như vậy, Mạch Tuệ đi theo Vương đại sư tiến vào trong phòng trước ánh mắt khó chịu của chưởng quầy.

Nàng đưa phi tiêu ra: “Ta đã đi rất nhiều nơi nhưng họ đều nói không làm được, nghe nói Thiên Cơ các có đại sư rèn sắt xuất thân từ hoàng cung, bèn ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đây.”

Vương đại sư không nói gì, ông ấy cầm phi tiêu lên rồi cẩn thận quan sát, sau đó đưa lại cho Mạch Tuệ: “Ngươi đi đi, ta không chế tạo được.”




Bình Luận (0)
Comment