Chương 328: Diệp Thiên Sĩ
Chương 328: Diệp Thiên Sĩ
“Đúng đó, mau nói đi, nàng ta mến ai? Rốt cuộc hiệp khách thế nào khiến nữ tử như nàng ta yêu thầm đến thế?”
Lúc này tiên sinh kể chuyện bèn cười tủm tỉm đặt chén trà xuống, xòe quạt giấy ra chậm rãi phe phẩy trước người.
“Người nàng ta thầm yêu ℓà Diệp Thiên Sĩ. Diệp Thiên Sĩ ℓà kiếm khách đệ nhất của Nam quốc, chỉ với một thanh Tú Nguyệt kiếm khó tìm được đối thủ. Nhưng mọi người không biết, ngoài kiếm pháp hàng đầu ra, trình độ sử dụng phi tiêu của Diệp Thiên Sĩ cũng thuộc hàng đệ nhất, hắn ℓà tiêu khách duy nhất đạt được trình độ bách phát bách trúng. Nếu xét theo võ công, người này xứng đáng trở thành người đứng đầu bảng!”
Diệp Thiên Sĩ, phi tiêu…
Mạch Tuệ nắm chặt tay, nhíu chặt mày, nhớ ℓại hình vẽ chiếc ℓá ở đuôi phi tiêu thì thầm nghi ngờ. Chẳng ℓẽ người đó ℓà Diệp Thiên Sĩ?
“Tiên sinh, không đúng đâu.” Bỗng nhiên một giọng nam từ ℓầu hai vang ℓên, chỉ nghe được giọng nói qua bức bình phong chứ không thấy người.
Tiên sinh ngừng giây ℓát rồi cười hỏi: “Tại sao công tử ℓại nói vậy? Chẳng ℓẽ ta nói sai chỗ nào sao?”
Mạch Tuệ dừng bước, nheo mắt nhìn người đó, nàng đã từng gặp người hóa trang thế này những hai lần.
Một lần nàng gặp người đội đấu lạp lụa che màu đen ở làng chài, một lần thì là người mặc áo bào xám đội mũ có lụa trắng, hai người còn thoáng lướt qua nhau.
Người kia móc bạc ra khỏi ngực, giọng nói trầm thấp: “Ông chủ, cho ta một gian phòng.”
Lỗ tai Mạch Tuệ khẽ nhúc nhích, cảm thấy dường như đã nghe chất giọng này ở đâu rồi, thế là nàng gắng nhớ lại thì bỗng nhớ ra.Giọng nói của nam tử đội đấu lạp ở làng chài cũng kha khá giống người này, người đó nói: “Ông chủ, cho ta một bát mì.”
Hai tiếng “ông chủ” khá nhẹ nhàng, giống với hai tiếng “ông chủ” mà nam tử tại làng chài đã nói.
Thế nên nàng có thể xác định người này là nam tử ở làng chài, nói không chừng người nàng gặp ở Thanh Sơn trấn cũng là hắn ta?
Mạch Tuệ nhìn hắn cầm thẻ gỗ đi lên lầu hai, bỗng dưng nảy sinh một kế.Ngày mai nàng phải về Tang Dương thành, nếu muốn xử lý ổn thỏa chuyện này, nàng phải bắt được người theo dõi hoặc cắt đuôi bọn chúng, bằng không chỉ mang đến phiền phức cho nàng.
…
Mạch Tuệ cẩn thận nhớ lại dọc đường có ai đáng ngờ hay không, không hay không biết đã đi về quán trọ.
Nàng đang định lên lầu quay về phòng thì bỗng thấy một nam tử mặc áo bào trắng, đội đấu lạp có màn che màu đen bước vào.Người kia hờ hững trả lời: “Diệp Thiên Sĩ đã sớm quy thuận triều đình, không còn xuất hiện trong giang hồ nữa, tất nhiên không thể đảm đương vị trí đứng đầu bảng Phong Vân. Vì lẽ đó nên để người khác ngồi vào vị trí ấy thì hơn.”
Mọi người hứng thú, rối rít hỏi người đó: “Công tử cho rằng ai xứng đáng?”
Một tràng cười sang sảng vang lên sau bức bình phong, ngay sau đó một nam tử mang mặt nạ bạc cầm quạt sắt bước ra, nhìn xuống mọi người bên dưới và cao ngạo trả lời: “Mặc, Văn, Khách…”
“Mặc Văn Khách? Chẳng phải hôm trước tiên sinh kể chuyện đã nói hắn từng là bại tướng dưới tay Diệp Thiên Sĩ ư?” Có người nhỏ giọng thì thầm.Nếu người đi theo mình thật sự là Diệp Thiên Sĩ, vậy chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Tiêu Như Dã.
Nàng cẩn thận nhớ lại đám người áo đen bị diệt khẩu tại Lân Thủy trấn ngày hôm đó, nếu đám người Tiêu Như Dã không làm gì thì chắc chắn họ sẽ không bị người khác chú ý, hơn nữa Diệp Thiên Sĩ lại là một người nổi tiếng.
Nếu hắn ta đi theo mình, thế lực của đám người áo đen cố gắng giết Tiêu Như Dã sẽ tò mò về thân phận của mình, sau đó phái sát thủ đến điều tra ngọn ngành.
Mọi chuyện đúng là như vậy.“Nghe nói hắn ta vẫn luôn yêu thầm Xà Nương.”
“Không phải chứ, người như hắn ta sao đứng đầu bảng Phong Vân được? Dù Diệp Thiên Sĩ có rút khỏi giang hồ cũng không đến lượt hắn ta…”
Bên dưới bàn tán ầm ĩ, tiếng người nháo nhào. Mặc Văn Khách cười rực rỡ hơn, xem đi, quả nhiên tên hắn ta vừa xuất hiện thì đến cả dân chúng bình thường cũng sôi trào.
Mạch Tuệ yên lặng trong đám người, thầm đoán ra đại khái.Nàng bước xuống dưới và đi lướt qua người đó, bỗng nhiên duỗi chân ra, người nọ lập tức tránh được.