Chương 329 - Chương 329: Câu Cá
Chương 329: Câu Cá
Chương 329: Câu Cá
Nếu chỉ tương tự về vóc người và giọng nói thì không dám chắc chắn, nhưng ℓúc hắn vừa ℓảo đảo ngã về một bên khiến chiếc mũ trên đầu cũng chòng chành, ngay ℓúc đó nàng đã nhìn thấy cần cổ của hắn.
Kinh mạch trên đó hiện rõ, trên cổ còn có một nốt ruồi màu đỏ.
Nếu người này đã theo dõi nàng đến tận đây thì có nghĩa ℓà muốn cắt đuôi hắn rất khó, vậy chỉ đành bắt hắn ℓại hỏi cho rõ ai đã phái hắn đến đây.
Trong khoảng thời gian đó, Mạch Tuệ bèn đổi thành nữ trang cố ý ℓộ diện trước mặt hắn, để hắn chắc rằng mình đang nghỉ ngơi trong phòng. Trong ℓúc đối phương vừa theo dõi mình, nàng cũng chú ý từng hành vi của đối phương.
Được, nàng sẽ đánh cược một lần!
Mạch Tuệ giang tay, thả người nhảy xuống vực sâu!
Diệp Thiên Sĩ giật thót tim, con ngươi co lại cực mạnh.Trước đó Mạch Tuệ đã tìm hiểu bên dưới vách núi này chính là đồng ruộng, vách núi cao chừng trăm mét, người thường rơi xuống chắc chắn sẽ chết.
Nàng hít sâu một hơi, nhìn vực sâu đen kịt như mực, lỗ tai nhúc nhích lắng nghe người nào đó đã lên đến đỉnh núi, nấp sau một cây cổ thụ cách nàng mấy mét.
Mạch Tuệ tin tưởng dựa vào thân thủ của Diệp Thiên Sĩ, chắc chắn hắn có thể nhảy từ vài mét đến đây trong vòng hai giây.Cảm giác mất trọng lực bỗng ập tới, gió thổi qua gương mặt, Mạch Tuệ cảm giác cơ thể mình đang nhanh chóng rơi xuống.
Nhưng một giây sau đó, một lực lượng mạnh mẽ đã kéo nàng lại, âm thanh kiếm cắm vào vách đá cực kỳ chói tai.
Cơ thể Mạch Tuệ ngừng rơi, được người ta giữ lại lơ lửng giữa không trung, trên đầu vang lên tiếng mắng giận dữ: “Ngươi điên rồi sao?”Mạch Tuệ tìm cơ hội thay nam trang chuồn ra ngoài làm một số việc, đợi màn đêm buông xuống đổi về nữ trang, tháo mặt nạ xuống.
Lúc này, hoa đăng mới vừa được thắp lên, những gian phòng trong quán trọ đều chập chờn ánh nến.
Chỉ có phòng của Diệp Thiên Sĩ là đen kịt, hắn ôm kiếm đứng im lìm ở cửa, nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa giấy theo dõi từng động tĩnh của căn phòng đối diện.Trưa nay nàng đã ra ngoài hai lần một mình, không có tiếp xúc với người nhà, xem ra nàng và người nhà đã chia ra, không biết đi đâu.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là nàng, hắn chỉ cần tiếp cận nàng.
Cửa phòng đối diện mở ra, Diệp Thiên Sĩ đứng thẳng người dậy, đội đấu lạp lên rồi rón rén theo sau.Trăng khuyết treo lên trên cao, bầu trời đêm lốm đốm sao trời, gió thổi lá cây kêu xào xạc.
Mạch Tuệ mò mẫm đi trên đường núi hẹp dài quanh co, thị lực của nàng trong đêm rất tốt, dường như không bị trượt hay loạng choạng gì, có điều thỉnh thoảng nàng vẫn dừng lại đợi con cá kia đuổi theo.
Nàng leo thẳng lên đỉnh núi, tư từ di chuyển đến gần sườn núi bên cạnh.Nha đầu nọ xuyên qua đường phố, đi ra khỏi trấn, Diệp Thiên Sĩ hơi nghi ngờ nhưng vẫn đi theo.
Mạch Tuệ nhiều lần giả vờ dừng lại ngắm nghía đồ vật ở các cửa tiệm, thật ra lại âm thầm quan sát, quả nhiên người đó theo dõi nàng sát sao. Không những vậy, hắn còn là người cẩn thận, sợ bị người khác phát hiện ra nên đã thay đổi trang phục trên người mình.
Mạch Tuệ đã ghi nhớ chiều cao và vóc người của hắn, còn nhớ cả sức lực khi đi đường của người đó, dù hắn có thay trang phục thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Mạch Tuệ nhếch môi, nàng thắng rồi, cá đã cắn câu.
Để thực hiện hành vi điên rồ này, Mạch Tuệ đã sử dụng cách sử dụng đặc biệt của không gian mới phát hiện hôm nay.
Dưới cửa sổ căn phòng của Mạch Tuệ ℓà hậu viện, ít người ℓui tới, bên cạnh có một cái ℓán.