Chương 330 - Chương 330: Thắng
Chương 330: Thắng
Chương 330: Thắng
Sau khi nàng ra khỏi không gian, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, Mạch Tuệ ngạc nhiên ngẩng đầu.
rThế ℓà dù nàng vào không gian ở bất cứ chỗ nào, trong quá trình rơi xuống, gia tốc rơi sẽ biến mất.
Nếu ngã từ nơi cao bảy tám mét, chỉ cần tiến vào không gian khi cách mặt đất chừng một mét thì ℓúc quay trở ra cũng chỉ có cảm giác va chạm ở độ cao chừng một mét.
Quả ℓà ℓợi hại, Mạch Tuệ cảm thấy sau này mình không cần ℓo sẽ ngã chết nữa.
Dù bây giờ nàng nhảy vực và đối phương không ra giữ nàng ℓại thì nàng cũng không sợ, điều ℓo ℓắng duy nhất đó ℓà sợ gia tốc rơi quá nhanh, không kịp phản ứng bèn trốn vào không gian để giảm gia tốc, nhưng khả năng này rất nhỏ.
Mạch Tuệ được Diệp Thiên Sĩ gắng gượng kéo ℓên trên đỉnh núi, thế ℓà nàng ℓập tức nằm rạp xuống và định kéo hắn ℓên.
Diệp Thiên Sĩ do dự nhìn nàng: “Ngươi không kéo nổi ta.”
Diệp Thiên Sĩ lấy bội kiếm về, hời hợt nói: “Cô nương, tại hạ tự có chừng mực.”
Mạch Tuệ im lặng, nàng đã nói cực kỳ rõ ràng thế mà vẫn vậy, thế là bèn bực bội nắm tóc: “Sao ngươi không báo cáo lại những gì ta đã nói với ngươi cho hắn.”
Nếu không thể thuyết phục được hắn, Mạch Tuệ phải nghĩ cách vứt bỏ cái đuôi này triệt để. May mắn là chiều nay cha mẹ nuôi đã dẫn đệ đệ muội muội xuất phát đến Tang Dương thành, một mình Mạch Tuệ hành động khá nhanh gọn hơn.
Diệp Thiên Sĩ vẫn đứng yên không nhúc nhích.Mạch Tuệ giật lấy bội kiếm của hắn, nàng thấy trên chuôi kiếm của hắn có hình vẽ chiếc lá giống hệt trên phi tiêu, thế là khẽ cười nói: “Kiếm khách đệ nhất Nam quốc, một người tiếng tăm lừng lẫy như ngươi đi theo ta, ta có thể không bị người khác nghi ngờ đuổi giết hay sao?”
Diệp Thiên Sĩ im lặng, đúng là như vậy, nhưng quân thượng muốn thăm dò xác định một số chuyện nên không thể không làm thế.
Nói đến đây, thì ra hành vi điên rồ của nha đầu này là vì muốn câu hắn, đúng là… Có đầu óc.
Đi hay không là do quân thượng quyết định.Lúc này tiếng “cục cục cục” vang lên, một chú bồ câu sà từ trên xuống rồi đậu lên bờ vai của hắn.
Diệp Thiên Sĩ gỡ bức thư trong ống tre bên chân bồ câu.
Đã có sắp xếp, ngươi có thể trở về.
Diệp Thiên Sĩ cẩn thận đọc mấy chữ đó, sau đó lại nhìn Mạch Tuệ một lát mới cất tờ giấy đi.“Ta đã để ý ngươi lúc ở Thanh Sơn trấn, nhưng chiều nay ta mới xác nhận thân phận và mục đích của ngươi.”
Mạch Tuệ dừng lại trên đường núi: “Nói thật đi, người dùng phi tiêu cứu ta là ngươi đúng không? Ngươi có phải là Diệp Thiên Sĩ không? Còn một câu hỏi cuối cùng, Tiêu Như Dã và đám người của tên đó phái ngươi đi theo ta đúng không?”
Diệp Thiên Sĩ khẽ giật khóe miệng, không ngờ nàng dám gọi Hoàng đế Nam quốc là tên đó, đúng là to gan. Có điều quân thượng đã nói rồi, nàng không phải người tầm thường.
Diệp Thiên Sĩ bèn hắng giọng rồi nói: “Thật ra ta…”…
“Thật ra ta không có ác ý, ta là ai không quan trọng và cô nương cũng không cần lo ta có phải do Tiêu tướng quân phái đến hay không, bởi vì ta đến đây là để bảo vệ cô nương.”
“Được, dừng lại.” Mạch Tuệ giơ tay lên bảo dừng: “Nếu nói vậy ta cũng đoán được tám chín phần mười. Có điều nhờ ngươi nhắn dùm Tiêu Như Dã, nếu hắn muốn ta an toàn thì đừng phái người theo ta. Kẻ thù của hắn rất nhiều, ta không muốn đắc tội với ai cả.”
“Còn nữa vị đại ca này, tuy ta rất cảm kích vì lần trước ngươi đã cứu ta, nhưng cũng chính vì ngươi mới dẫn sát thủ đến đây đúng không?”“Vậy thì chưa chắc.” Mạch Tuệ nắm cổ tay hắn, kéo hắn ta lên một cách dễ dàng.
Diệp Thiên Sĩ kinh ngạc.
Nàng phủi đất trên người mình rồi nhìn hắn: “Ngươi đã theo dõi ta rất lâu rồi nên có lẽ cũng biết một số bí mật của ta. Ta có thể nói cho ngươi, ta có sức lực khác hẳn người thường.”
Diệp Thiên Sĩ cứng người: “Ngươi phát hiện ra từ lúc nào?”