Chương 350: Ngàn Dặm Cùng Trăng Thâu
Chương 350: Ngàn Dặm Cùng Trăng Thâu
Cha nuôi xua tay: "Không sao đâu."
Hai bé con ăn no thì đều dừng ℓại, dựa vào thành ghế, sờ sờ cái bụng tròn vo, chỉ vào không trung.
"Lạp Nhi ngươi nhìn kìa, mặt trăng tròn như cái đĩa đựng thức ăn của chúng ta vậy."
Mạch Tuệ ngước mắt ℓên nhìn, vầng trăng tròn trịa treo ℓơ ℓửng giữa không trung, bầu trời đêm trong xanh không một gợn mây, điểm xuyết bằng những vì sao sáng.
Nhưng nhờ có ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi, dịu dàng hắt từng ℓuồng xuống đất, mặt đất sáng như ban ngày.
Mạch Tuệ quay người ngồi, gác cằm ℓên thành ghế, ℓẳng ℓặng nhìn vầng trăng sáng kia: "Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm cùng trăng thâu*."
(*) Trích từ bài thơ "Thuỷ điệu ca đầu" - Trung thu, nguồn thivien.
Sau khi mấy nữ tử vẫn chưa bị lâm hạnh được đón ra khỏi lãnh cung, tíu ta tíu tít tạo ra đủ cuộc gặp gỡ tình cờ chỉ để thu hút sự chú ý của tân đế, ngày nào cũng vội vàng hối lộ hoạn quan, nhờ họ nhắc khéo về các nàng trước mặt tân đế hoặc là hỗ trợ đưa chút thức ăn tới.
Nhưng nàng ấy không có suy nghĩ đó, người khác đều chạy ra bên ngoài, nàng ấy lại trốn trong phòng, hy vọng hoàng đế đừng bao giờ nhớ trong cung còn có một người như nàng ấy.
Mới vừa nghĩ như vậy, chợt có một thái giám nhấc chân bước vào cửa cung. Liễu Nhược Mi chỉ thấy gã vòng qua vòng lại mấy vòng, rồi đi thẳng đến Lê Hoa các của nàng ấy.Công công sắng giọng nói: "Còn hả gì nữa, đây là một chuyện vui lớn, người tới đón sắp tới rồi đó."
"Đa tạ công công, ta nhớ rồi." Liễu Nhược Mi đoan trang hành lễ, tư thái ưu nhã, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ.
Nhưng công công vừa đi, Liễu Nhược Mi lập tức lộ rõ nguyên hình, nàng ấy sốt ruột đi qua đi lại: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Tiểu Lan, giờ ta phải làm sao đây?"Đáng tiếc, người duy nhất trên đời này mà Mạch Tuệ muốn gửi nỗi niềm xa nhớ cũng chỉ có Liễu tỷ tỷ mà thôi.
Xa nhau đã hơn nửa năm, cũng không biết Liễu tỷ tỷ sao rồi, có khỏe mạnh hay không.
Tường đỏ ngói xanh, cung điện nguy nga chỉ chừa cho người ta một khoảng trời nho nhỏ, Liễu Nhược Mi giống như một con chim bị giam cầm, si ngốc nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.(*) Nghĩa là bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng; ý chỉ kẻ chuyên dựa dẫm vào người có quyền thế để trèo lên cao
Tân đế tuấn mỹ vô song, khí độ phi phàm, khi còn là hoàng tử đã khiến cho vô số tiểu thư quan gia kinh thành thầm thương trộm nhớ.
Hiện giờ đăng cơ, thân phận này còn tôn quý hơn nhiều, nếu được hắn ta sủng ái, đời này không cần phải lo nghĩ gì nữa.Từ sau khi lão bệ hạ mất, theo luật pháp Nam quốc thì một nữ tử không được sủng ái cũng chưa được lâm hạnh như nàng ấy sẽ được thả ra khỏi cung khi đến tuổi.
Triều thần bức ép tân đế phải nạp phi tuyển tú để lấp đầy hậu cung, tân đế bận bịu chính sự, lo cho dân chúng, không muốn tuyển tú khắp chốn, nên đã hoang đường nạp mấy nữ tử chưa được lâm hạnh đang ở trong lãnh cung như các nàng vào tam cung lục viện, để đợi sủng hạnh.
Từ khi khai quốc lập triều tới nay, lần đầu tiên có chuyện như vậy xảy ra, điều này đã tiếp thêm hy vọng cho mấy nữ tử trèo rồng đáp phượng*, truy danh trục lợi.Liễu Nhược Mi vội vàng dẫn theo nha hoàn ra ngoài tiếp kiến.
"Chúc mừng Mi tiểu chủ, mau mau chuẩn bị đi, đây là lần đầu tiên trong tháng bệ hạ chọn lâm hạnh hậu cung, ngài ấy đã sờ trúng thẻ bài của ngươi."
"A, hả?" Liễu Nhược Mi lập tức ngây ra tại chỗ, sét đánh ngang tai, đây rốt cuộc là may mắn hay là xui xẻo?Tiểu Lan không hiểu lắm: "Tiểu chủ, người không tranh không đoạt thì cũng thôi, nhưng chúng ta không thể từ chối ân sủng đưa tới cửa như vậy được, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị cánh hoa cho người, thả vào nước cho tiểu chủ tắm gội thay quần áo."