Chương 351 - Chương 351: Lật Thẻ Bài
Chương 351: Lật Thẻ Bài
Chương 351: Lật Thẻ Bài
Tiểu Lan vội vàng chạy theo: "Tiểu chủ người đang ℓàm gì vậy? Mùi gì thế, nồng quá!"
Liễu Nhược Mi ℓập tức ném tỏi đi, xấu hổ nở nụ cười: "Ta thấy hơi đói bụng, Tiểu Lan, hay ℓà ngươi xào cho ta chút rau với tỏi để ăn đi."
"Người đang nói gì vậy tiểu chủ, công công tới đón người sắp đến đây rồi, đêm nay người phải ngủ ℓại Phụng Thiên điện, ngày mai Tiểu Lan sẽ ℓàm cho người ăn."
Nạn hạn hán tháng bảy ở Tây Nam vừa qua, nhưng vẫn chưa tới tháng mười một mà nhiệt độ không khí đã có dấu hiệu giảm mạnh, ban đêm có tuyết rơi.
Nàng ấy quỳ trên nền đất lạnh như băng, nhưng lại cảm thấy toàn thân như đang bị chiên ở trong chảo dầu, giờ phút này những ngón tay ngọc thon dài linh hoạt thường ngày giống như không còn là của nàng ấy nữa, cởi có cái đai lưng thôi mà mãi vẫn không cởi ra được.
Toang rồi toang rồi, hoàng đế nhất định sẽ cảm thấy mất hứng, có khi còn nổi trận lôi đình muốn chém đầu nàng nữa ấy chứ, không được, nàng ấy phải nghĩ xem lát nữa nên cầu xin như thế nào, bị đày vào lãnh cung sống cô độc nốt quãng đời còn lại cũng được.
Trong khi Liễu Nhược Mi vẫn còn đang lo lắng đến độ suy nghĩ lung tung, cuối cùng đai lưng trên tay nàng ấy cũng đã được cởi ra.Liễu Nhược Mi thở phào nhẹ nhõm, lén liếc nhìn đối phương một chút, hình như không có biểu hiện tức giận, chắc là nàng ấy chưa đến mức bị chém đầu đâu.
Nguyên Dận mở hai mắt ra, đối diện với cặp mắt đang lén ngắm thánh nhan của mình.
Hình như hắn ta đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu rồi.Cửa điện nặng nề đóng lại, một nữ tử mặc váy lụa mỏng cúi gằm đầu chậm rãi đi tới, Nguyên Dận không thèm nhấc mắt dù chỉ một chút, trầm giọng ra lệnh: "Trẫm mệt rồi, ngươi tự xử đi."
"A, a?" Liễu Nhược Mi lại bị dọa sợ hết hồn, lập tức đứng đơ ra tại chỗ mà quên rằng làm vậy sẽ chọc giận thánh uy.
Nguyên Dận không tức giận, nhưng giọng nói có chút không vui: "A cái gì mà a, không biết hầu hạ người khác à?"Quốc sự đã đủ khiến hắn ta nhọc lòng rồi, hiện tại mẫu hậu còn ép hắn ta phải quan tâm đến cả chuyện hậu đại, hoàng đế như hắn ta thật là bận bịu mà.
"Hoàng Thượng, người đã tới." Giọng nói của Tào công công vang lên bên ngoài điện.
"Cho nàng ta vào đi." Nguyên Dận không có cảm xúc nói."Dạ vâng." Liễu Nhược Mi nuốt nước miếng, căng thẳng đến độ tim đập loạn xạ, nàng ấy lết từng bước một, sau đó vươn tay ra rồi lại thu về.
Dáng vẻ tay chân luống cuống, nhưng đối phương vẫn luôn cúi đầu không nói gì, Liễu Nhược Mi đành phải quỳ xuống, dịch đến trước mặt hắn ta, vươn tay run rẩy cầm lấy áo choàng trên người hắn ta, sau đó lại cởi bỏ đai lưng quấn quanh hông.
Bởi vì căng thẳng, hơi thở thô nặng phun ra khỏi khoang mũi của Liễu Nhược Mi, trên mặt nàng cũng nhuộm một màu đỏ ửng.Tình trạng tuyết rơi ở phía bắc của Nam quốc cũng đang tăng lên, ngoại trừ khu vực Đông Nam bộ gần biển của Nam quốc, dường như cả nước đều đang bước vào mùa đông trước thời hạn.
Dạo gần đây bên phía Di quốc xảy ra tuyết lở liên miên, thả lỏng uy hiếp đối với biên cương Nam quốc, đây là một tin tức tốt.
Nguyên Dận đặt sổ con xuống, vươn tay day nhẹ huyệt thái dương, đi chân trần lướt qua bình phong, ngồi lên long tháp.
Không nhớ nổi.
Nhưng mà nhìn kỹ thì đúng ℓà cũng có vài phần tư sắc, Nguyên Dận vươn ngón tay ra vuốt ve theo đường nét trên khuôn mặt nàng ấy, ℓà đôi mắt mà hắn ta thích, có thần mà cũng có tình.