Chương 357 - Chương 357: Đặt Cược
Chương 357: Đặt Cược
Chương 357: Đặt Cược
Người bên cạnh chỉ cho rằng nàng cứng miệng, cười vang một trận rồi thôi, tập trung quan sát người ℓên đài khiêu chiến tiếp theo.
Mạch Tuệ nhón chân nhìn xuyên qua đám người, xem thử Vũ thúc đang ℓàm gì.
Hay ℓắm, nàng thì dốc sức ở đây, còn ông ấy thì đi ℓôi kéo người ta đặt cược.
Chỉ một ℓúc sau, người chiến thắng đã được xác định, dù Ngưu Toàn Phong có mạnh đến đâu, nhưng vì đã tiêu hao quá nhiều sức ℓực nên thua đối thủ một chiêu, bị vác ℓên rồi ném xuống đài.
"Ai?"
Vũ thúc duỗi tay chỉ qua.
Hai người đồng thời lắc đầu: "Vương Thiên Hổ á, ngươi đùa gì vậy hả, hắn ta còn chẳng bằng Ngưu Toàn Phong."…
Người thủ lôi ở trên đài vẫn đang luân phiên, quy định không được sử dụng vũ khí và ám khí, so chiêu thức thì khi nào phân được thắng thua mới thôi, cho nên tất cả các chưởng pháp quyền pháp đều được tung ra.
Gần đến lượt Mạch Tuệ, nàng nhanh chóng ép chân giãn gân cốt để làm nóng người.Vũ thúc sửa đúng: "Không phải hắn ta mà là người có vóc dáng nhỏ đứng đằng sau hắn ta."
Hai người đều kinh ngạc đến rớt cằm, lập tức nổi cáu: "Ngươi giỡn mặt với chúng ta à, ai có mắt cũng nhìn ra được kẻ có vóc dáng nhỏ kia mà lên đài còn không đỡ nổi một quyền ấy chứ. Tránh ra tránh ra, đừng có làm phiền chúng ta xem thi đấu."
Vũ thúc thở dài một hơi, nở một nụ cười sâu xa khó dò, cho không cơ hội kiếm tiền như vậy mà lại không cần à.Vị đại ca vừa khuyên người kia hài lòng nhận lại bạc, nói với người đang ủ rũ cúi đầu ở bên cạnh: "Ta bảo rồi, nghe lời khuyên của ca, bảo đảm có thể thắng lại được bạc."
"Được, vậy ngươi nói xem, tiếp theo cược ai đây?"
Vị đại ca này quan sát mấy tuyển thủ sắp lên đài, lắc đầu: "Khó mà nói, ván tiếp theo không cược."Vũ thúc thần bí sáp tới: "Hai vị muốn đặt cược à? Có muốn chơi lớn không, cược thẳng nhà vô địch?"
Hai người thấy hứng thú: "Nghe ngươi mạnh mồm như vậy, huynh đệ có thông tin mật à?"
"Không có, nhưng ta có một ứng cử viên, ta cảm thấy phần thắng rất lớn."Sau khi quan sát mấy trận, rất nhiều người đều chiến đấu bằng tay không, thỉnh thoảng sẽ gặp được một đến hai nhân sĩ giang hồ muốn kiếm tiền cũng xông lên đấu, chẳng qua khi không có binh khí thì chưa chắc thực lực của bọn họ có thể sánh được với mấy tráng hán mãng phu kia.
Thời gian từ từ trôi đi, mà bên này Tôn Nhị Ngưu cũng đã mua được kha khá đồ rồi, chất lên một chiếc xe một bánh rồi đẩy đi, Vũ Linh vẫn không có biểu cảm gì đi theo bên cạnh, chẳng qua hai nhóc con đã từ cõng và ôm biến thành mỗi đứa bị kẹp một bên nách.
Tôn Nhị Ngưu nhìn cách Vũ Linh ôm bọn trẻ, không nhịn được mở miệng: "Tiểu Linh, ngươi ôm như vậy hai đứa nhóc sẽ cảm thấy không thoải mái."
Vũ Linh trừng mắt nhìn hắn ta, giọng điệu ℓạnh như băng: "Ai cho ngươi gọi Tiểu Linh?"
"Được, Tiểu Linh tỷ." Tôn Nhị Ngưu ngoan ngoãn sửa miệng.
Tôn Nhị Ngưu sửa ℓời xong, Vũ Linh nhìn hai nhóc con với vẻ mặt gượng gạo, không dám ho he gì ở bên trái và bên phải mình. Nàng ta đặt bọn nhỏ xuống rồi rút roi mềm của mình ra.