Chương 377: Tầng Thấp Nhất
Chương 377: Tầng Thấp Nhất
Mạch Tuệ nhíu mày, không phải ℓoại háo sắc đó chứ, bị người ta dò xét như vậy cũng khiến người ta rất khó chịu, nàng ℓập tức chủ động nói: "Không sai, ℓà ta nói, kể cả những bố cáo kia cũng ℓà ta dán."
"Ngươi có biết phát tán ℓời đồn vu oan quan viên ℓà phải bị bắt nhốt hay không!"
"Nếu như ℓời đồn ℓà thật thì ta không có tội."
Nha dịch khựng ℓại: "Được, cho ngươi mạnh miệng, người đâu! Bắt về cho ta!"
Hai nha dịch ℓập tức chuẩn bị đè Mạch Tuệ.
Mạch Tuệ xoay người tránh thoát, ánh mắt ℓạnh như băng: "Ta tự đi, dẫn đường đi."
Chưa từng thấy phạm nhân tích cực như vậy, hai nha dịch đều ngây ngẩn cả người.
Phép khích tướng có hiệu quả, Mạch Tuệ dịu giọng nói: "Xin lỗi, xin lỗi các vị, ta cho rằng người bị nhốt ở đây đều mang mạng người, xem ra tất cả mọi người rất oan uổng."
"Có oan hơn nữa thì có tác dụng gì, cẩu quan này ngoài mặt như quan phụ mẫu, sau lưng lòng dạ độc ác, vốn dĩ xem đám dân thường chúng ta là con sâu cái kiến có thể bóp chết bất kỳ lúc nào. Mọi người đều bị ông ta lừa, đều bị ông ta lừa!"
"Cẩu quan này đúng là đáng chết!" Mạch Tuệ mắng theo, đây là mắng từ tận đáy lòng.
Mạch Tuệ đang chuẩn bị tìm hiểu thêm một chút, đột nhiên có người hỏi nàng."Lại chết thêm một người."
"Lại thêm một phần oan nghiệt."
"Ô Vân Thanh chết không yên lành."
Mấy phạm nhân kia như đang hát đôi, mỗi người một câu, cũng không tính là trào phúng Mạch Tuệ mà là nói sự thật. Lúc ở quán trà bên ngoài Mạch Tuệ đã thu thập được một vài chuyện về Vương viên ngoại và huyện thừa, bây giờ vào trong lao chắc hẳn có thể biết nhiều hơn, hơn nữa nàng phải hỏi thăm thử Y Y tỷ đang bị nhốt ở đâu.Mạch Tuệ chủ động hỏi: "Các vị mắc phải chuyện gì mà vào đây thế?"
Trong phòng giam yên lặng, không có ai để ý tới Mạch Tuệ, hiển nhiên không ai muốn chia sẻ quá khứ của mình với một người xa lạ. Phải nghĩ cách mới được.
Mạch Tuệ suy nghĩ vài giây: "Tất cả mọi người đều là người không còn mấy ngày, chi bằng trước khi đi tâm sự một chút, cũng có thể an ủi phần nào."
Có người lên tiếng oán giận Mạch Tuệ: "Ai muốn an ủi với ngươi, đều là người sắp chết tới nơi còn nói nhảm nhiều như vậy."Mạch Tuệ mất kiên nhẫn kêu một tiếng: "Đi thôi, ngồi tù đi!"
…
Mạch Tuệ bị nhốt vào địa lao tầng thấp nhất.
Nha dịch bắt nàng tới phách lối cười gằn: "Tới chỗ này đều là phạm nhân sẽ bị tử hình, chẳng phải ngươi muốn tìm đường chết sao, ta sẽ thành toàn cho ngươi.""Haiz, chưa chắc, ta không giống với lũ tội phạm giết người các ngươi, tội của ta nhẹ, chỉ cần ta cầu xin huyện thái gia, trong nhà lại bỏ ra ít bạc, tin rằng mấy ngày nữa sẽ được ra ngoài."
Mấy chữ "Tội phạm giết người" của Mạch Tuệ lập tức kích thích tất cả mọi người.
Mọi người lập tức trở nên kích động, điên cuồng hét với Mạch Tuệ: "Ngươi mới là tội phạm giết người! Rõ ràng ta bị oan, là bị người ta kéo tới gánh tội thay, ta không có giết người, ta không có giết người!"
"Bọn ta đều bị cẩu quan kia vu oan! Rơi xuống bước đường này, đợi xuống địa ngục, nhất định ta sẽ không tha cho cẩu quan kia!"Nói xong dẫn theo hai tiểu đệ nghênh ngang bỏ đi.
Cho dù là mùa đông giá rét, địa lao này vẫn khó ngửi, mùi nấm mốc ẩm thấp của gỗ, mùi máu tươi, còn có mùi gián chuột, Mạch Tuệ đều có thể ngửi thấy được. Trong ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy địa lao này không chỉ có một người, còn có mấy người khác, mỗi người đều chiếm một chỗ, nhìn chằm chằm Mạch Tuệ bằng đôi mắt sâu kín tràn ngập tử khí, cứ như đang nhìn một thi thể giống như mình.
Mạch Tuệ tiến lên một bước, có mấy người lập tức tỏ vẻ đề phòng. Mạch Tuệ nhìn chỗ tận cùng bên trong có một người nằm vẫn còn đủ không gian, vì vậy quay đầu đi về hướng kia.
"Lại một người tới nữa.""Ngươi thì mắc vào chuyện gì?"
"Ta à?" Mạch Tuệ sờ mũi một cái lạnh nhạt nói: "Ta chỉ ăn ngay nói thật, nói huyện lão gia cấu kết với Vương viên ngoại hại chết người, còn bắt người gánh tội thay."