Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 389 - Chương 389: Tin Dữ

Chương 389: Tin Dữ
Chương 389: Tin Dữ
canvasa1b3890.pngĐám thích khách hoảng sợ nhìn không trung, tảng đá khúc gỗ thì thôi, sao còn rơi ra mưa đao!

Chờ đã, đó ℓà cái gì!?

Hắc Hùng Giáp Ất vừa rơi xuống trong nháy mắt đã đè một đống người. Nhóm thích khách mấy trăm người đã bị bọn nó tiêu hao một nửa.

Hắc Hùng Giáp đang ngủ say đột nhiên cảm thấy cơ thể chợt nhẹ chợt nặng, cảm giác va chạm to ℓớn khiến nó bị ép tỉnh ℓại từ trong ngủ đông.

Nó vừa mở mắt ra, xung quanh toàn ℓà con người. Đột nhiên một món đồ sắc bén chọc vào mông nó, đau đến mức khiến nó không nhịn được gào to, tức giận đập bàn chân gấu về phía con người kia, móng vuốt cào bay ℓuôn cái đầu người kia.

"Thật tốt quá, cuối cùng mi cũng tỉnh rồi." Mạch Tuệ mừng rỡ hô to: "Giáp Ất, ℓàm việc đi! Cào chết những kẻ mặc đồ đen kia, ℓát nữa sẽ thưởng mật ong!"

Mật ong!

Dường như dự cảm được ông ta muốn làm gì, trong lòng tiểu thị vệ hốt hoảng, không nhịn được khuyên bảo: "Đại nhân..."

"Đi đi, nghe lệnh làm việc."

Suy cho cùng hắn ta chỉ là một thị vệ nhỏ, thấp cổ bé họng, nhận lệnh không nói thêm gì nữa, quay đầu đi chấp hành nhiệm vụ cuối cùng này.

Mà ở một bên khác, đại chiến vừa mới ngừng, Mạch Tuệ thu dọn đồ đạc trên chiến trường, nhân mã của Tiêu Như Dã đã bắt giữ rất nhiều người sống, chuẩn bị áp giải tới Ly thành thẩm vấn.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của chủ nhân, Hắc Hùng Giáp lên tinh thần trong nháy mắt. Nó nhìn Hắc Hùng Ất còn buồn ngủ bên cạnh, tát vào gương mặt còn đang ngáy o o kia. Đánh xong rồi ngủ tiếp!

Một giây sau, tiếng gấu rống kèm theo tiếng kêu thảm thiết ngất trời vang lên không dứt bên tai. Mấy thị vệ hoảng sợ chứng kiến tất cả, lại hoảng sợ nhìn Mạch Tuệ ở chỗ cao. Cuối cùng nàng có phải là người hay không?

Mà ngay sau đó, Mạch Tuệ rút Thanh Phong ra khỏi võ, từ tàng cây cao mười thước nhảy xuống. Lúc cách mặt đất còn hai thước, Mạch Tuệ xoay người vào không gian rồi trở ra, vững vàng đáp xuống đất.

Thích khách xung quay giơ kiếm vây đánh trong nháy mắt, Mạch Tuệ thoăn thoắt tránh thoát, trở tay hất một cái, cắt ngang cổ họng một người, cơ thể uyển chuyển nhanh nhẹn.
Quả nhiên võ công học được đúng là khác biệt, trước kia đụng phải thích khách là chỉ biết ôm đầu, bây giờ hẳn là thích khách chạy trối chết!



Thư phòng quen thuộc. Nam nhân trung niên quen thuộc. Thị vệ không quen thuộc.

"Đại nhân, đại nhân không xong rồi!"


Tà môn như vậy...

Thảo nào Tiêu Như Dã đích thân tới Thanh huyện, người đáng sợ như vậy, bọn họ không giết còn muốn mang về kinh thành, cuối cùng đang tính toán điều gì!?

Nhưng ông ta đã không còn thời gian suy nghĩ những việc này nữa, binh bại như núi đổ, đại thế đã mất, chẳng mấy chốc Tiêu Như Dã sẽ tìm tới tận cửa rồi. Thay vì rơi vào tay kẻ địch, chi bằng lấy thân tế đạo, trọn vẹn lòng trung nghĩa muôn đời của ông ta với chủ thượng.

Ánh mắt nam tử dần dần mất đi độ ấm, mở miệng yếu ớt: "Ngươi đi sắp xếp thiếu gia và phu nhân rời khỏi, kêu quản gia cho hạ nhân nghỉ việc."
Một tiểu thị vệ lạ mặt lảo đảo nghiêng ngả chạy vào thư phòng, đụng phải một chậu hoa lan trước cửa. Thị vệ không để ý quỳ bịch xuống đất, chắp tay bẩm báo.

"Chúng ta bị gài bẫy rồi! Quân mai phục ngoài thành đều đã bị đối phương bao vây, tử thương vô cùng nghiêm trọng."

Trong bình phong truyền tới tiếng hỏi lo lắng: "Không phải còn thị vệ trưởng ư, sao, chẳng lẽ mấy trăm thích khách tinh anh không ngăn được mấy người Tiêu Như Dã!?"

Tiểu thị vệ đổ mồ hôi lạnh như mưa: "Ngay từ đầu thị vệ trưởng đã bị bắn rơi xuống ngựa, huynh đệ còn lại gần như không ai còn sống. Tin tức truyền tới nói là Tiêu Như Dã mang theo một nữ tử võ công cao cường. Không chỉ có tài bắn cung rất cao minh, bắn rớt đại thị vệ trưởng mà còn biết yêu thuật, có thể lấy đồ từ trong không khí, ngay cả gấu đen cũng bị nàng ta khống chế."




Bình Luận (0)
Comment