Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 390 - Chương 390: Cảm Xúc Ngổn Ngang

Chương 390: Cảm Xúc Ngổn Ngang
Chương 390: Cảm Xúc Ngổn Ngang
canvasa1b3900.pngTrong lúc nhấtt thời trong lòng hắn ta có chút không cam lòng, vì bảo vệ nàng mà tướng quân và tất cả mọi người bị thương thành thế nào rồi. Tuy rằng không biết vì sao tướng quân để ý con nhóc này như vậy, rnhưng nếu nàng muốn làm tướng quân phu nhân của bọn họ, hắn ta sẽ không đồng ý.

Mạch Tuệ vén áo khoác Tiêu Như Dã lên, nhìn vết máu nhuốm đỏ nửa bên lồng ngực của hắn, có chút áy náy, cái này là vì nàng.

Vừa rồi Mạch Tuệ một mình chiến đấu với mấy tên thích khách, nhất thời bất cẩn suýt chút nữa bị người ta chặt đầu, Tiêu Như Dã từ ngoài năm thước xông lại cản đao.

Mạch Tuệ cũng sửng sốt. Từ khi nàng có không gian, từ trước đến nay đều che trước mặt đệ đệ và muội muội, sau đó cùng nhau chạy nạn, vì mình có sức mạnh nên cũng theo thói quen xông lên đầu tiên, bảo vệ mấy người mẹ nuôi phía sau.

Từ trước tới nay nàng chưa từng nghĩ có một ngày vào thời khắc liên quan tới tính mạng có người bằng lòng mạo hiểm mất mạng cản đao cho mình.

Trong lòng Mạch Tuệ thật sự là ngổn ngang cảm xúc.

Bởi vì không còn chút máu nên sắc mặt Tiêu Như Dã tái nhợt, vậy mà hắn vẫn không kêu đau một tiếng.

Thần nữ Nam quốc, là người rất quan trọng với Nam quốc, nhất định phải bảo vệ tốt, quan hệ tốt.

"Được được được." Xem đi xem đi, tướng quân đã bao che thê tử rồi, quả nhiên là si mê trong chiêu trò của con nhóc kia.


Chỉ một viên thuốc như hạt đậu nành mà mạnh như vậy sao?

Mạch Tuệ chật vật quay đầu nhìn về phía Tiêu Như Dã, sau đó mí mắt vô thức sụp xuống, cả người ngã xuống. Tiêu Như Dã và phó tướng ở bên cạnh lại càng hoảng sợ.

Phó tướng nghĩ mà sợ nói: "Xem đi, tự nhiên uống thuốc bừa bãi, uống tới bản thân ngã luôn. Phải rồi, tướng quân ngài không có gì khác thường chứ?"
Mạch Tuệ thò tay vào ống tay áo, lấy ra một viên cầm máu đan màu đỏ từ trong không gian, đút tới bên miệng hắn: "Ăn đi, ta sợ ngươi còn chảy máu như vậy nữa sẽ mất mạng."

"Cái này là gì, tướng quân nhà ta đã như vậy, ngươi lại không phải đại phu, còn cho ngài ấy ăn thứ thuốc không rõ ràng này."

"Cái này để cầm máu." Mạch Tuệ kiên nhẫn giải thích.
Mạch Tuệ thở dài, thật muốn uống một viên Ibuprofen*. Có điều hình như nàng còn hai viên gây tê đan. Vậy cũng có tác dụng ngừng đau nhỉ? (*thuốc giảm đau)

Mạch Tuệ nghĩ rồi lấy ra một viên gây tê đan màu xanh nhạt, nuốt vào.

Một giây sau, quả nhiên không cảm thấy đau đớn nữa. Tác dụng gây tê này thật tốt. Ơ, nhưng tại sao Mạch Tuệ cảm thấy cánh tay không cử động được nữa, ngón tay cũng dần dần không còn cảm giác, hình như tứ chi cơ thể của mình đều mất đi liên hệ với đầu. Mạch Tuệ trợn mắt, không phải là liều thuốc quá lớn dẫn tới gây tê toàn thân chứ!
"Ta không tin!" Bây giờ nói cái gì phó tướng cũng không nghe lọt tai, vừa băng bó bả vai Tiêu Như Dã vừa nói: "Tướng quân, ngài cố chịu đựng, nơi này cách Ly thành không xa, ta đưa ngài đi tìm đại phu."

Thích ăn thì ăn, Mạch Tuệ đang định rụt tay về, Tiêu Như Dã đã với người há miệng ngậm viên thuốc trong tay Mạch Tuệ, nhanh nhẹn nuốt xuống bụng: "Ta tin ngươi..."

Cầm máu đan, nàng chỉ có ba viên, một viên cho Tiêu Như Dã, còn lại cũng chỉ có hai viên. Được rồi, trên người nàng toàn là vết thương nhẹ, không cần lãng phí, có lẽ sau này sẽ có lúc cần dùng để bảo vệ tính mạng. Thế nhưng vết thương nhẹ vẫn đau quá, loại đau đớn do da thịt bị cắt ra này đau đến mức Mạch Tuệ đổ mồ hôi lạnh.
Tiêu Như Dã thu hồi cánh tay của mình, vội vã nói: "Ta không sao, ngươi đi xem nàng đi."

Phó tướng nói nhỏ đứng dậy: "Tướng quân ngài căng thẳng như vậy làm gì, ta đi theo ngài từ nhỏ cũng chưa từng nghe nói ngài thích trẻ con... Ôi!"

Tiêu Như Dã đá một cước vào mông hắn ta, lạnh giọng nói: "Nàng không phải người ngươi có thể bàn tán lung tung."





Bình Luận (0)
Comment