Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 434 - Chương 434: Say

Chương 434: Say
Chương 434: Say
canvasa1b4340.pngXem ra, trong cung ℓâu quá cũng dễ khiến con người ta bị ép phát điên. Mạch Tuệ quyết định tạm thời không nói về chuyện này nữa.

Nàng và Khiên Cơ Tử tiếp tục uống rượu, Khiên Cơ Tử cũng ℓấy ra ℓoại rượu ngon nhất ông ta cất giấu được để hai người cùng uống. Uống hết rượu rồi, hai người bắt đầu nhàn rỗi đến mức rủ nhau chơi đấu địa chủ.

Đúng thế, một Khiên Cơ Tử ℓuôn điên điên khùng khùng, rượu say vào có thể xé sách trong Tàng thư thất, cầm bút ℓông viết ℓên từng miếng giấy từ A đến K tạo thành thẻ bài, sau đó còn viết thêm hai tấm đại tiểu vương.

canvasa1b4341.png

Mạch Tuệ uống đến nỗi sau đó đệ tử của Khâm thiên giám phải đưa về. Thấm Tuyết đỡ lấy nàng, sau đó dìu nàng lên chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ở đó từ lâu.

"Sao muội ấy uống nhiều như vậy, có chuyện gì không vui à?"

Trên xe ngựa, Tiêu Như Dã đỡ lấy Mạch Tuệ, hỏi Thấm Tuyết.
Tiêu Như Dã đưa người trở về, sau đó vội vã xuất cung. Việc đầu tiên hắn làm khi trở lại Tiêu phủ là bảo quản gia đi tìm một gánh xiếc để họ chuẩn bị một vài tiết mục.





Người đang trong cơn say cau mày, miệng khẽ lẩm bẩm gọi, lòng Tiêu Như Dã đau xót, có lẽ nàng buồn rầu vì nhớ người thân.

Từ Tây Nam chạy tới đây lánh nạn, sau đó lại phải tách khỏi cha nuôi mẹ nuôi, đến giờ hai đệ muội còn chưa tỉnh lại, phải sống trong cảnh một mình ở bên ngoài. Đêm Trừ tịch là lúc người người nhà nhà đoàn viên, vậy mà nàng lại phải thân đơn bóng chiếc, như thế bảo sao không buồn rầu?

Tiêu Như Dã vén lọn tóc rối vương bên quai hàm thay nàng, sau đó khẽ dỗ dành: "Ngươi còn huynh trưởng ở đây cơ mà, Như Lan à..."
Thấm Tuyết nhìn Mạch Tuệ thở dài, đáp: "Mấy ngày nay lúc nào nhìn đại nhân cũng như mang nặng tâm sự gì đó, tâm trạng cũng không được tốt. Giờ đang là cuối năm, ấy vậy mà ngài ấy còn chẳng muốn để chúng nô tỳ trang trí Thần nữ điện. Nô tỳ cũng chẳng rõ nguyên nhân vì sao…"

Tiêu Như Dã phất tay ra hiệu cho Thấm Tuyết đừng nói gì nữa, hắn nhìn hai gò má ửng hồng vì say rượu của Mạch Tuệ, nói: "Tiệc giao thừa cũng chẳng thấy muội đâu, xem ra việc phải sống trong cung khiến muội không vui chút nào."

"Lạp Nhi, Tiểu Cốc..."
Mạch Tuệ giãy dụa mấy lần, hai mắt nửa nhắm nửa mở, giọng điệu hơi yếu ớt: "Ta không phải... Như Lan, ngươi cũng không phải huynh trưởng của ta."

"Ngươi đã vào tộc phổ Tiêu gia, ta sẽ mãi là huynh trưởng của ngươi. Nếu có gì không đúng ý, có gì không vui thì cứ nói cho ta biết chứ đừng giữ trong lòng."

Mạch Tuệ nhắm mắt lại im lặng một lúc, mới lẩm bẩm nói: "Sao ta lại quên chuyện bản thân đã vào gia phả được cơ chứ..."
Rượu vào, đầu óc cũng trì trệ không còn nhanh nhạy, ngẫm nghĩ một lúc, Mạch Tuệ mới chậm rãi mở mắt ra lần nữa, bảo: "Ngươi nói, xuất cung ư?"

Tiêu Như Dã gật đầu: "Vào dịp năm mới kinh thành nhộn nhịp lắm, buổi trưa có cuộc thi nấu ăn, buổi tối có hội hoa đăng. Ta dẫn ngươi đi ngắm nhé?"

Toàn thân Mạch Tuệ mơ màng, nàng gật đại một cái, sau đó ngoẹo đầu qua một bên nhắm tịt mắt lại.
Tiêu Như Dã biết một người huynh trưởng nửa đường xông ra như hắn chẳng thể gần gũi được với nàng, giữa hai người có rất nhiều khúc mắc liên quan đến chuyện lợi ích, vì vậy nàng cũng chẳng đặt chuyện đó ở trong lòng.

Nàng nghĩ như thế nào là chuyện của nàng. Tiêu Như Dã hắn chỉ biết rằng nếu bản thân đã mang cái danh huynh trưởng này, đương nhiên sẽ muốn đối xử tốt với nàng.

"Nha đầu, ngày mai sau khi nghi thức tế thiên kết thúc, ta sẽ dẫn ngươi xuất cung du ngoạn giải sầu, thế nào?"






Bình Luận (0)
Comment