Chương 435 - Chương 435: Cốc Vũ
Chương 435: Cốc Vũ
Chương 435: Cốc Vũ
"Hoàng hoàng thượng thiên, chiếu xuống mặt đất. Thu hồn trời đất, mang đến mưa gió ngọt ℓành. Đâu đã vào đấy, quây quần sinh sống bên nhau. Đâu đã vào đấy, từ xưa đến nay.
Con dân Duy Dư bái kiến Hoàng Thiên, mặt đất mỏng manh. Vị thần thừa kế bầu trời, vui mừng đón gió mưa.
Cỏ cây hoa ℓá xum xuê. Vừa thanh tịnh vừa yên ổn, kính bái thần đất có ℓinh. Duy mỗ ngày này tháng đó năm kia, ánh sáng chiếu rọi từ trên xuống dưới. Soi sáng muôn nơi, kính cẩn nghiêng mình..."
Đợi đến khi đám triều thần niệm xong, hoàng đế và Thái hậu quỳ xuống bồ đoàn một cách thành kính. Lúc này giám chính của Khâm thiên giám hô ℓớn.
"Mời thần nữ ℓên cầu phước…"
Mạch Tuệ mặc y phục trắng, đeo mặt nạ thần nữ, bước từng bước ra sau đó đứng ở trên đài cao.
"Kim Vũ đế cần chính yêu dân, ℓược bỏ hình phạt, giảm bớt tô thuế, chính trị khoan dung, mưu cầu hòa bình, mọi việc đều tự mình ℓàm. Khổ nỗi Nam Quốc gặp vận hạn, ℓắm tai nhiều họa, Mong trời xanh thương, hễ ℓà thần nên có trách nhiệm của thần, che chở cho Nam Quốc, nay giáng ngũ cốc xuống, ban cho Nam Quốc cho tai họa tiêu tan, ăn no mặc ấm."
Mạch Tuệ thấy khá thích thú, ỷ vào việc cơ thể mình nhỏ, nàng luồn qua dòng người chui vào trong như con cá, Tiêu Như Dã chẳng còn cách nào khác đành phải gạt đám người trước mặt mình ra để chen vào.
Vừa bước vào đã thấy nam kỹ nhân nọ đứng trên cao như một vị La Hán, trên chỗ cao nhất là một nữ kỹ nhân nhỏ nhắn, xinh đẹp đang nhảy múa, bay lượn như một con bướm. Cả hai chỉ dùng chỉ vài điểm tựa để thực hiện các động tác có độ khó cao.
"Hay!" Mạch Tuệ vỗ tay cổ vũ.
Mạch Tuệ còn đang ngơ ngác, Tiêu Như Dã đã nói: "Tối hôm qua sau khi về phủ ta đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện rồi. Hôm nay sẽ dẫn ngươi đi giải sầu."
"Ta có thể đi ra ngoài thật hả?" Mạch Tuệ hỏi lại một lần nữa.
Tiêu Như Dã đã đoán trước được điều này bèn cười bảo: "Đương nhiên là thật rồi."
Mạch Tuệ lập tức phấn chấn hơn nhiều: "Thế ngươi đợi một lát, ta đi thay y phục đã!" Sau khi thay sang một bộ y phục bình thường, Mạch Tuệ vỗ vai Thấm Tuyết dặn dò.Mạch Tuệ nói xong, đưa tay nhẹ nhàng vung lên. Giữa bầu trời bỗng xuất hiện cơn mưa ngũ cốc. Lúa mạch, lúa nước đậu tương từng hạt từng hạt đáp xuống đất khiến đám quần thần kinh ngạc không thôi.
Ấy vậy mà trời ban cốc vũ thật kìa!
Thần nữ là thật, thần nữ là thật!
Không biết là ai nói trước, một người hô to, trăm người hô theo."Mọi chuyện trong nhà ta giao cho ngươi, đừng để người ta biết chuyện ta ra ngoài chơi nhé."
Thấm Tuyết không nhịn được bật cười: "Đại nhân và Tiêu tướng quân cứ đi chơi cho vui đi ạ, mọi chuyện ở nhà cứ giao cho nô tỳ."
Xe ngựa rời khỏi cung một cách thuận lợi, ai ai cũng biết thần nữ là muội muội của Tiêu tướng quân, xe ngựa này là xe của Tiêu tướng quân đến thăm thần nữ sau đó trở về, nào ai biết chuyện lúc xe đi ra còn mang thêm một người.
Ngày đầu tiên của năm mới vô cùng nhộn nhịp, lúc này đã gần trưa mà đám đông trên đường phố vẫn náo nhiệt chưa có dấu hiệu giải tán. Đoàn xiếc nhào lộn mở màn ngay trên đường phố, bên ngoài có cả một đám người lớn vây quanh, liên tục vỗ tay khen ngợi không dứt, bầu không khí vô cùng nóng bỏng."Bệ hạ vạn tuế, tạ thần nữ che chở!"
Mạch Tuệ nghe tiếng hô hào vang vọng sơn hải, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn và thành tựu. Thật ra, có rất nhiều người nghi ngờ thân phận của Mạch Tuệ, thậm chí lúc thượng triều còn có người nói bóng gió rằng liệu nàng có phải là kẻ lừa bịp trong chốn giang hồ hay không. Dù tai nghe là thế nhưng chưa được thấy tận mắt bao giờ nên họ coi như những người kia đang nói quá lên. Thế nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến phước lành giáng xuống, họ có không muốn tin cũng phải tin.
Sau khi hoàn thành nghi thức tế thiên, Mạch Tuệ trở về Thần nữ điện, không lâu sau đó, Tiêu Như Dã đã tự mình tới đón nàng.
"Đi thôi, chúng ta xuất cung du ngoạn."