Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 111

Quy định của Thượng Thư Phòng là đi học vào giờ Mão ra về vào giờ Thân, thế nên Hoàng Tử hay Hoàng Tôn tới đọc sách đều phải thức dậy sớm.

Nếu như ở trong cung thì thôi, còn nếu sống ở ngoài cung, vậy thì lúc nhập cung để đi học áng chừng trời bên ngoài còn chưa kịp sáng.

Đây là quy định do Thái Tổ Hoàng Đế lập ra, người cho rằng càng là con rồng cháu phượng thì càng phải tôi luyện bản thân nhiều hơn, cộng thêm bây giờ đang là mùa đông, trời sáng chậm, nên cũng chỉ mới tờ mờ sáng, đi lại trên hành lang trong cung vẫn phải thắp đèn lồng.

Kí hiệu mỗi cung trên đèn lồng đều khác nhau, Đức Tài thấy đèn lồng phía sau của Đông Cung, bèn thấp giọng bẩm báo một câu, Tông Việt quay đầu lại nhìn một cái, dừng lại bước chân, đứng tại chỗ đợi.

Đợi Tông Đạt tới gần rồi mới gọi một tiếng đại ca, nói: “Hôm nay đệ dậy sớm, lúc đi ra thấy cửa viện của đại ca vẫn còn đóng, nên mới đi trước, sợ đường đổ tuyết khó đi sẽ tới trễ, nếu sớm biết người trước người sau không bao lâu, đệ nên đợi huynh mới đúng.”

Tông Đạt đứng xa nên cũng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt của Tông Việt, chỉ xem như thằng bé đang nói thật lòng, có điều dù có thật lòng đi nữa Tông Đạt cũng nghe không vào mấy lời này, thằng bé bây giờ chỉ sợ bản thân ho một tiếng, Tông Việt lại nói ra mấy lời quan tâm tới sức khoẻ thôi, vội vàng nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, mau vào thôi.”

Quả nhiên còn có người tới sớm hơn cả bọn họ, hiện nay Tân Đế đăng cơ, trước đây là Hoàng Tôn bỗng nhiên trở thành nhánh bên rồi, mỗi người đều có tâm tư khác nhau.

Có người cực kì không phục việc Thái Tử đăng cơ, cũng có người biết không thể thay đổi được gì nữa rồi đành cúi đầu thành thật làm người, lấy tổng thể mà nói thì hậu nhân đời sau nhiều nên lúc Tông Đạt và Tông Việt vừa bước vào đã bị mấy đứa nhỏ bằng tuổi vây quanh.

Đặc biệt là Tông Đạt, có thể nói là vạn ánh mắt nhìn theo, kể cả những người tuổi tác lớn hơn tụi nhỏ rất nhiều, không tiện thể hiện thái độ gì nhiều, cũng đều dùng ánh mắt chằm chằm dõi theo.

Tông Việt tất nhiên cũng có bạn chơi cùng, đầu tiên phải kể đến chính là Tông Khiết của Việt Vương phủ.

Lúc này Tân Đế đăng cơ, Việt Vương vẫn luôn theo bên người Thái Tử tất nhiên lên như nước đẩy thuyền, trước đây Tông Khiết ở Thượng Thư Phòng không khác người vô hình là mấy, bây giờ cũng có vài người bạn mới, nhưng Tông Việt và nó đã chơi với nhau từ lâu, tất nhiên tình cảm không bình thường.

Còn chưa nói được mấy câu đã nghe thấy có người ho mấy tiếng, mấy đứa khác lại tưởng rằng tiên sinh tới rồi bèn vội vàng ngồi về vị trí của mình.

Chỉ đến khi nhìn ra cửa mới thấy tiên sinh vẫn chưa tới, chỉ thấy Tông Đạt đang tiếp tục ho thêm mấy tiếng nữa, tất cả ánh mắt đều dồn về phía đó.

Có người quan tâm hỏi thăm: “Đại Hoàng Tử, người không sao chứ?”

Tông Đạt vừa bịt miệng, vừa cố gắng nén lại cơn ho vừa nói: “Không sao.”

Giọng nói còn chưa dứt, một tràng ho nữa lại liên tục vang lên, mọi người đều lên tiếng hỏi han, tiếng ho dần chìm trong tiếng ồn ấy.

Lúc này, từ ngoài cửa vang lên giọng nói: “Bảo các vị công tử ôn lại bài, đều ôn xong hết rồi sao?”

Chính là học sĩ độc nhất của viện Hàn Lâm – Ôn Tùng Mậu, cũng là Tiên sinh trưởng của Thượng Thư Phòng, quản lý toàn bộ việc học tập của các vị Hoàng Tử Hoàng Tôn ở Thượng Thư Phòng. Là một người học thức uyên bác, nhưng hành động lại hết sức nghiêm khắc bảo thủ, là một trong những tiên sinh đám Hoàng Tử Hoàng Tôn này sợ nhất.

“Ôn tiên sinh.” Tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ.

Quy tắc này cũng là do Thái Tổ Hoàng Đế lập ra, chính là cái gọi là trọng thầy mới được làm thầy, cho dù có là Hoàng Tử Hoàng Tôn, ngoại trừ người ở ngôi cao kia, gặp ai cũng không cần bái lạy, nhưng đối với sư phụ của mình vẫn phải tôn trọng.

“Chư vị công tử đều ngồi xuống đi, hôm qua…”

Không khí trong phòng cực kì yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói của một mình Ôn tiên sinh, bỗng vang lên một tràng ho sặc sụa, cắt ngang lời nói của ông ta. Ôn Tùng Mậu đưa mắt về phía Tông Đạt, hỏi: “Đại Hoàng Tử cảm thấy không khoẻ sao?”

Tông Đạt vội nén ho nói: “Học sinh thấy rất ổn, có điều sáng nay lúc ngủ dậy hứng chút gió lạnh.” Nói thì nói vậy, nhưng khuôn mặt của thằng bé vì nén ho mà đỏ hết cả lên.

Hà Niên vội vàng dâng nước ấm đi vào bên trong, còn không quên thỉnh tội với Ôn tiên sinh.

Uống chút nước ấm, Tông Đạt cuối cùng cũng thấy đỡ hơn, Hà Niên bèn vội vàng lui ra, Ôn tiên sinh cũng không nói gì, tiếp tục lời ban nãy còn chưa nói hết.

Sau đó thì kiểm tra lại bài đã dặn học trò về ôn từ hôm qua, có người học rồi, có người vẫn chưa, Ôn tiên sinh cũng không lằng nhằng nhiều, đáng phạt thì phạt, nên khen thì khen.

Tông Đạt và Tông Việt đều được khen, chỉ là trong thời gian đó Tông Đạt không nhịn được ho lên mấy tiếng, bởi vậy mà thu hút không ít ánh nhìn.

Sớm đã nghe đồn rằng cơ thể Đại Hoàng Tử không được khoẻ, bình thường mọi người không cảm thấy gì, chỉ thấy thằng bé so với mấy đứa bằng tuổi thì ốm hơn một chút, nhưng chiều cao so với mấy đứa nhóc cùng tuổi còn cao hơn, nên thực sự cũng không quá rõ ràng. Hôm nay chỉ vì hôm qua trời đổ một trận tuyết mà hôm nay hắn đã trúng phong hàn, xem ra lời đồn về cơ thể suy yếu không chỉ là đồn.

Đám trẻ tuổi còn nhỏ ở Thượng Thư Phòng lại chẳng cảm thấy có gì lạ, dù sao vẫn còn nhỏ, nhưng những đứa lớn hơn một chút sớm đã hiểu chuyện rồi. Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử chẳng qua hơn kém nhau nửa tuổi, một người là đích tử của trung cung, một người là nhi tử của sủng phi, một người thân thể yếu ớt, một người khoẻ mạnh cường tráng, nay Trữ Quân còn chưa lập, đúng là ai ở trên thớt của ai vẫn chưa thể nói rõ được.

Tất cả chuyện này nhìn bên ngoài vẫn chưa thấy được gì, nhưng trong thời gian học tập người tới tìm Tông Việt bắt chuyện ngày càng nhiều.

Thượng Thư Phòng ở ngay bên trong Càn Thanh cung, nằm chếch về phía Đông Nam của Càn Thanh cung, những chuyện ở nơi này đương nhiên không giấu được Tông Tông. Đặc biệt còn là chuyện liên quan đến Tông Đạt, thế nên chưa tới buổi trưa Tông Tông đã biết chuyện rồi. Phải biết rằng lúc biết chuyện này hắn không nói gì, chỉ là biểu cảm trên gương mặt dần dần trở nên nghiêm trọng.

Qua giờ Thân, Tông Tông bèn tới Đông Cung một chuyến, không đi bất cứ đâu hết, đi thẳng một mạch vào viện của Tông Đạt.

Lúc hắn tới, Tông Đạt còn đang bị Hà Niên ủ ở trên giường để đổ mồ hôi, Hà Niên nói muốn đi bẩm báo Hoàng Hậu, Tông Đạt lại không đồng ý, còn giận dỗi một trận, Hà Niên mới thôi không đi nữa, chỉ đành hai bên thoả thuận để thằng bé lên giường sưởi nằm.

Thấy Bệ Hạ tới rồi, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, đặc biệt là Tông Đạt, thằng bé cũng muốn xuống giường hành lễ với phụ hoàng, nhưng lại bị Tông Tông giữ lại.

“Cơ thể con không thoải mái, cứ nằm đi.”

“Con không có chỗ nào không thoải mái cả, chỉ là hứng chút gió lạnh nên ho vài tiếng thôi, Hà Niên lại cứ lo này sợ kia ép con nằm trên giường.”

Có lẽ là do tinh thần kích động nên thằng bé lại ho lên mấy tiếng, trong chốc lát mặt thằng bé lại đỏ hết lên, giống như nói dối bị người khác nắm được vậy, trên mặt thằng bé đầy túng quẫn cùng khó xử.

Tầm nhìn của Tông Tông đã nằm ở mức nào rồi chứ, tự nhiên cảnh này đều lọt hết vào mắt hắn, hắn thầm thở dài trong lòng, ngoài mặt vẫn xem như chưa nhìn ra điều gì

Đợi đến khi Phúc Lộc giả vờ đi giáo huấn lại đám nô tài trong phòng, Tông Đạt mới lấy lại được bình tĩnh.

Dù sao thì tuổi vẫn chưa đủ lớn, sao có thể nhìn ra được chiều sâu trong hành động này được, cũng là lần đầu phụ hoàng quan tâm tới thằng bé như vậy, trong mắt Tông Đạt ngập tràn tình cảm trẻ con và ngưỡng mộ, thế là cũng quên mất chuyện bản thân còn giấu diếm vừa rồi.

“Năm đó lúc phụ hoàng bằng tuổi con, cũng rất ham chơi, đám tiểu thái giám có nhiều trò chơi, bèn theo bọn họ học chơi xúc sắc, đến lúc bị Hoàng Tổ phụ con phát hiện ra, còn dạy dỗ trẫm một trận, nói trẫm bướng bỉnh khó bảo. Trước đây trẫm từng nghe Ôn đại nhân nói, mấy đứa Tông Khiết còn chưa học tới <Đại học>, con đã học gần hết <Đại học> rồi, hôm qua trẫm định nói với con, tầm tuổi con đừng cứ luôn ép mình miệt mài đọc sách mãi, lúc không có gì làm đi ra ngoài chơi nhiều một chút, vừa học vừa chơi, có như vậy học hành mới tốt được.”

Lúc Tông Tông nói chuyện, Tông Đạt đều rất nghiêm túc lắng nghe, nghe tới phụ hoàng bằng tuổi mình còn thích chơi xúc sắc, thằng bé còn không dám tin, lại thấy phụ hoàng khen mình như vậy, trong phút chốc Tông Đạt cảm thấy ngại ngùng làm sao.

Đợi phụ hoàng nói xong, thằng bé liền ngay ngắn chỉnh lại sắc mặt của bản thân nói: “Mẫu hậu bảo rằng, con là trưởng tử của phụ hoàng, phải xem trọng việc học hành.”

Nghe thấy lời này, Tông Tông xoay xoay chiếc chuỗi trên cổ tay: “Mẫu hậu con…”

Dừng một lúc, lời phía sau cuối cùng hắn cũng không nói ra, mà chuyển sang một chủ đề khác: “Đã trúng gió rồi thì mau cho nô tài đi mời thái y tới xem sao, cũng tránh để lâu mà thành phong hàn. Phúc Lộc, ngươi cho người tới Thái Y viện mời một thái y tới đây, trẫm còn có việc, hai ngày nữa sẽ tới thăm con.”

Tông Đạt vốn định bảo không cần mời thái y, đành phải nuốt lời kia xuống.

Đợi Tông Tông rời đi xong, Tông Đạt mới do dự hỏi Hà Niên: “Phụ hoàng giận ta rồi sao?”

Lúc trước Hà Niên bị bệ hạ trách mắng đến mức sợ vỡ mật, nào có để ý được bệ hạ có nổi giận hay không, bèn an ủi nói: “Bệ hạ sao có thể nổi giận với Đại Hoàng Tử được chứ, cho dù có giận cũng bởi vì đám nô tài hậu hạ người không tốt, không phải bệ hạ còn cho Phúc công công đi mời thái y tới xem bệnh cho Đại Hoàng Tử sao? Điều này nói lên rằng bệ hạ xem trọng người.”

Nghe thấy lời này, Tông Đạt bèn cảm thấy nhẹ lòng, nhưng lại cảm thấy đau hết cả đầu, chút nữa nếu thái y tới, chuyện này chắc chắn không thể giấu được mẫu hậu nữa.”

Ra khỏi cửa viện, Tông Tông thở dài một hơi.

Đã rất nhiều năm rồi không ai có thể khiến hắn cảm thấy như vậy nữa, một loại cảm giác không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hắn từ trước đến nay không phải một người biết cách an ủi người khác, lúc nãy còn xuyên tạc cả chuyện lúc nhỏ kể cho Tông Đạt nghe, nói những lời kia hắn còn có chút lo lắng, từ trước tới nay chưa từng phải như vậy bao giờ, nhưng toàn bộ lời ấy đều coi như không rồi, không địch nổi một lời của mẫu hậu.

Những lúc thế này, Phúc Lộc thực sự hận không thể mù con mắt điếc cái tai, chỉ tiếc rằng đây chỉ có thể là suy nghĩ của riêng hắn, việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ là cố hết sức giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.

Thấy bệ hạ không nhúc nhích, trên trời lại rơi xuống vài bông hoa tuyết, lão ta bèn cả gan lên tiếng: “Bên phía Tô Quý Phi chắc là vẫn chưa truyền thiện đâu ạ, bệ hạ có muốn qua đó dùng bữa tối không?”

Tông Tông không nói lời nào, nhấc chân bước đi, chính là hướng về phía hậu viện.

Lúc đến Đông Nhất viện, Bàn Nhi và ba đứa nhỏ đều ở trong Tây Noãn các.

Mấy mẹ con ngồi trên giường sưởi, đồ trên giường sưởi đều được bày ra hết rồi, bỏ đầy trên bàn sưởi nhỏ, trên mặt Tông Việt còn dính mực, đang nhăn mặt nằm ườn trên bàn sưởi vẽ cái gì đó, còn mặt Bàn Nhi thì đỏ bừng bừng, chắc là vừa mới cười xong.

“Đang làm gì đó?”

“Phụ hoàng.”

Bình thường mấy đứa trẻ thoải mái với phụ hoàng chúng quen rồi, hiện tại còn chưa dọn ra khỏi Đông Cung nên ý thức về tôn ti của chúng hoàn toàn chưa rõ. Đặc biệt còn có một người càn quấy như Bàn Nhi này, cho dù Tông Tông đăng cơ rồi cũng chưa thấy nàng hành lễ đàng hoàng được mấy lần, ba đứa nhỏ gọi một tiếng phụ hoàng xong rồi thôi, cũng chẳng thấy đứa nào có ý định xuống giường hành lễ gì.

Bàn Nhi sắp xếp chỗ cho hắn ngồi, để hắn ngồi xuống rồi cười nói: “Tông Kiềm nhờ Tông Việt vẽ thiết kế viện cho nó, đây là bởi vì bức vẽ viện của Uyển Chu vẽ xong rồi, thằng bé không tìm được người để nhờ vả, bèn đổ hết lên đầu ca ca nó.”

“Nương không vẽ cho con.” Tất nhiên Tông Kiềm cũng không ngốc, biết cách mách lẻo rồi.

“Tự lực cánh sinh, nghe qua câu này chưa? Tỷ tỷ con tự vẽ hết đó, cũng nào có làm phiền tới nương.” Bàn Nhi nói một cách đầy chính trực khí khái, nào có chút cảm giác bản thân đang bắt nạt trẻ con.

Uyển Chu ngại ngùng nói: “Nương, bức vẽ đó nào phải do con vẽ, là cung nữ vẽ mà.”

Tông Kiềm như nắm được cán dao, quay lại nhìn Bàn Nhi, nàng cũng nào có sợ thằng bé: “Vậy con đi tìm cung nữ vẽ đi.”

Còn phải đi tìm cung nữ, không bằng tìm đại ca cho rồi, Tông Kiềm liền bổ nhào về phía trước bàn, trông như chỉ đạo quân đội vậy, bảo Tông Việt chỗ này phải thêm chút đồ, chỗ kia phải thêm chút đạc.

Tông Tông tới rồi, tự nhiên không thể nghịch cùng mấy đứa nhỏ nữa.

Bàn Nhi cùng hắn ngồi lên ghế dựa ở gian khác, lại cho Thanh Đại dâng trà. Trong lúc chờ trà được pha, Bàn Nhi lại hỏi Hương Bồ giờ nào rồi, Hương Bồ trả lời, còn nói thêm bên ngoài trời đổ tuyết rồi.

Bàn Nhi bèn vội vàng ra cửa ngắm tuyết một lúc, tối hôm qua tuyết rơi nàng không biết, sáng nay dậy thì tuyết ngừng rơi rồi, bây giờ nghe thấy tuyết lại rơi rồi tất nhiên có chút tò mò.

Nàng chỉ quan tâm tới mình nàng, chả buồn để ý gì tới Tông Tông, vẫn là Tông Tông thấy nàng ra ngoài lâu như vậy, sợ nàng cảm lạnh nên cho người ra gọi nàng về.

Đón một trận gió lạnh, mặt nàng bị cóng đến đỏ bừng lên, nhưng lại trông hồng hào có sức sống hơn.

Tông Tông nói: “Uyển Chu còn trầm ổn hơn nàng.”

Bàn Nhi liếc hắn một cái, xoay người bảo Hương Bồ sai người dọn thức ăn cho bữa tối lên.

Bữa tối hôm nay là lẩu dê, thời tiết thế này ăn lẩu chính là tuyệt phối, phía dưới nổi lẩu bằng đồng còn có một chỗ dùng để thêm than, ăn chút thịt dê xong, còn có thể thêm chút thức ăn vào chỗ trống này.

Cái chỗ trống này cũng là một dạng thiết kế lạ, là cống phẩm của Hoàng Trang ngoại thành tiến cống, ngày đông lạnh lẽo vẫn có thể ăn đồ ăn tươi ngon, thứ này cả kinh thành cũng chỉ có trong cung và một số gia đình quan lại giàu có mới có thể thưởng thức được.

Bàn Nhi thích ăn nhất là món ăn được hầm từ thịt dê, Tông Việt và Tông Kiềm đều gắp thịt ăn hết rồi, chỉ có nàng và Uyển Chu là chẳng có hứng thú gì với thức ăn, không hổ là mẹ con.

Tông Tông thuộc kiểu người rau thịt gì cũng không kén chọn, cái nào cũng có thể ăn một ít, bình thường lúc hắn một mình dùng bữa ở Càn Thanh cung, đều cứ ăn tạm một chút cho xong, mặc dù các món ăn đều do Ngự Trù làm ra, nhưng ăn xong cũng chẳng có ấn tượng gì lớn cả. Vừa nãy thấy bữa tối là lẩu dê, hắn còn cảm thấy có chút sơ sài, trong lòng còn thầm nghĩ có phải Thiện Phòng chậm trễ phục vụ Viên Viên không, sau đó nghĩ lại lại cảm thấy không thể nào, vậy thì Hoàng Hậu đã làm gì ở giữa chăng?

Nhưng thấy mẹ con mấy người lại chẳng quan tâm tới chuyện gì cả, lúc này bữa cơm đã qua được một nửa, đúng là ăn đến mức cơ thể lẫn tâm trạng đều thoải mái, lại thấy ba đứa trẻ ăn đến mất quên mình là ai, hắn thậm chí còn cảm thấy có chút ghen tỵ.

Bởi vì chút suy nghĩ cá nhân này, dùng xong bữa tối hắn liền đuổi ba đứa trẻ đi.

Nói đuổi đi thì có chút phô trương, nhưng cũng có nhắc khéo trời tối rồi mau đi nghỉ ngơi. Bàn Nhi thấy tuyết ngoài trời rơi càng lúc càng lớn bèn giữ ba đứa nhỏ lại, dù sao bọn trẻ cũng ở Đông sương phòng khá lâu rồi, mọi thứ ở đó đều đủ cả, tránh để chúng đội tuyết quay về viện.

Ba đứa trẻ chạy tới Đông sương phòng không nhắc làm gì, quay đầu lại nhìn Tông Tông, Bàn Nhi cứ cảm thấy tâm trạng của hắn tối nay không đúng lắm.

Có điều nàng cũng chẳng nói gì, trời lạnh tất nhiên không phải tắm, hai người rửa chân xong bèn leo lên giường sưởi luôn.

Chăn ấm nệm êm, lại còn thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ, hai người ngủ chung một chăn, ấm áp hạnh phúc.

Bàn Nhi bị hơi ấm làm cho có chút buồn ngủ, đang thiu thiu thì nghe thấy tiếng hắn nói chuyện.

“Nàng cảm thấy được làm Thái Tử có phải một chuyện tốt không?”

Bình Luận (0)
Comment