Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 112

Lời này khiến Bàn Nhi trong chốc lát tỉnh ngủ hẳn.

Gì chứ, đây là đang tính tới việc lập Thái Tử rồi sao?

Thực ra Bàn Nhi không bất ngờ chuyện Tông Tông có ý lập Thái Tử, từ trước đến nay đều như vậy, Tân Đế đăng cơ, ngoài việc sắc phong hậu cung triều trước, thì lập Thái Tử cũng là chuyện nên suy nghĩ.

Dù sao Trữ Quân là căn cơ của một nước, bình thường người có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế tuổi tác đã không còn nhỏ nữa rồi, đa số đều đã có con, hơn nữa còn không phải chỉ có một đứa. Người người đều xem trọng việc nhiều con tất có nhiều phúc, nhưng nhìn hoàng gia là biết, cách nghĩ này chưa chắc đã hoàn toàn đúng.

Các Hoàng Tử mỗi ngày một lớn, chư hầu bên người cũng ngày một nhiều, vô hình hữu hình, vô ý hay cố ý, tất cả mọi người đều âm thầm cược một ván. Liệu có thể tiếp tục duy trì hưng thịnh cho gia tộc thêm trăm năm nữa không? Ai lại không muốn đời đời kiếp kiếp duy trì hưng thịnh chứ?

Kiếp trước, ban đầu nàng chưa từng dám nghĩ tới việc Tông Việt có thể ngồi lên vị trí của Hoàng Đế, nói cho cùng địa vị của Thái Tử vững chắc như núi. Mãi sau này mới có một vài dấu hiệu, nàng lại phát hiện ra Tông Việt cũng có cái suy nghĩ kia, nàng mới dần dần bị lung lay.

Nhưng ở kiếp này, trước khi Tông Tông nhắc đến, nàng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, có thể do vô thức cảm thấy đời này có quá nhiều chuyện thay đổi nên không nghĩ tới việc này nữa. Nàng cảm thấy Tông Việt vẫn còn nhỏ, chưa cần nghĩ tới việc này quá sớm, lúc này lời của Tông Tông, khiến nàng bừng tỉnh.

Trả lời làm sao đây?

Mặc dù bây giờ nàng và hắn càng lúc càng thân thiết hơn, hai người cũng dần quan tâm tin tưởng lẫn nhau hơn, hắn cũng tình nguyện nói cho nàng nghe những phiền não trong lòng, nhưng những chuyện lông gà vỏ tỏi này với chuyện lập Thái Tử không giống nhau.

Việc lập Thái Tử quá nhạy cảm, đặc biệt thứ tử Tông Việt lại do nàng sinh ra.

Thế nên nàng nằm trong lồng ng.ực hắn lật người lại nói: “Bệ hạ hỏi câu này thật kì lạ, thiếp thân đã làm Thái Tử lần nào đâu, làm sao mà biết làm Thái Tử tốt hay không tốt được? Lời này nên hỏi bệ hạ mới đúng chứ, trước đây chàng là Thái Tử mà?”

“Trước đây trẫm là Thái Tử, nhưng rất lâu trước đây, thực ra Trẫm không muốn làm Thái Tử.”

Bàn Nhi yên lặng, Tông Tông cũng không nói lời nào, chìm sâu vào kí ức.

Người người đều cho rằng Thái Tử dưới một người trên vạn người, tương lai sẽ thành Cửu Ngũ Chí Tôn, nhất định sẽ rất oai phong lẫm liệt, được người người xem trọng. Nào có ai biết rằng tất cả đều như gông xiềng, đều là một dạng tồn tại khiến người ta như đi trên băng mỏng.

Có rất nhiều kí ức trước đây Tông Tông không muốn nhìn lại, những ngày tháng đã đè nặng trên vai mẫu hậu cùng bản thân, những ngày ngày ngày liều mạng học tập nhưng bên ngoài vẫn thể hiện như không có chuyện gì, những ngày giận đến bốc hoả nhưng vẫn phải giả vờ rộng lượng bỏ qua, những ngày biết rõ người ta không có ý tốt gì với mình nhưng vẫn phải cười lên đối diện với họ, những ngày minh tranh ám đấu, những ngày luôn luôn phải siết chặt tinh thần, những ngày bắt ép bản thân phải làm mọi việc thật chu toàn không chút thiếu xót, những ngày…

Thế nên hôm nay lúc thấy Tông Đạt lại đi vào con đường cũ mà bản thân từng đi, tâm trạng của Tông Tông rất phức tạp.

Nếu như sức khoẻ của thằng bé tốt, có lẽ vô hình trong sự phức tạp này sẽ có chút vui vẻ, nhưng sức khoẻ của thằng bé lại không tốt, còn bị so sánh với Tông Việt.

Nhưng hắn lại không thể mắng thằng bé được, mắng thằng bé không nên quá sức như vậy, còn về Tông Việt lại càng vô tội hơn, lẽ nào học hành thông minh nên có tính hiếu thắng là sai sao?

Tông Tông có thể đoán được đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, trên triều chắc chắn sẽ nổi lên một trận đề nghị rầm rộ về việc lập Thái Tử.

Lúc đó phải làm thế nào đây?

“Tông ca, chàng đừng có nghĩ nhiều nữa, dù sao những chuyện kia cũng đã qua rồi, bây giờ chàng là Hoàng Đế, ta nhớ lúc trước chàng còn nói với ta chàng có rất nhiều việc phải làm cơ mà? Chàng còn rất nhiều chuyện lớn khác quan trọng cần làm, cần gì phải suy nghĩ nhiều những chuyện cỏn con này chứ.”

Đúng vậy, hắn có rất nhiều chuyện trọng đại mà.

Không thể phủ nhận rằng Bàn Nhi là người rất biết an ủi người khác, không, là dời sự chú ý đi nơi khác, sự chú ý của Tông Tông rất nhanh được chuyển sang chính vụ.

Hắn chìm vào trong suy nghĩ của mình, như có như không vu.ốt ve lưng Bàn Nhi, Bàn Nhi cuối cùng cũng thở ra một hơi.

Rõ ràng đang là Cửu Hàn thiên, Trần Hoàng Hậu lại cực kì tích cực, mỗi ngày đều hỏi tới việc tu sửa Ninh Thọ cung.

Trước mắt sắp sang năm mới tới nơi rồi, ngày mồng Một mỗi năm ngoái tức phụ đều sẽ nhập cung triều hạ, đặc biệt lại là năm đầu tiên Tân Đế đăng cơ, ý nghĩa trong đó tất nhiên không bình thường, nhưng Ninh Thọ cung chưa sửa xong, Phó Thái Hậu không có cách nào dọn ra khỏi Khôn Ninh cung được.

Trời lại đổ tuyết hai ngày liền, chuyện tu sửa cung điện lại phải tạm dừng.

Trong lòng Trần Hoàng Hậu nóng như lửa đốt, nhưng ngoài mặt lại không thể nói gì, vừa hay lúc này Tông Đạt lại bị ốm, mặc dù chỉ ho thôi nhưng nửa tháng rồi vẫn chưa khỏi hẳn, đây chính là thêm dầu vào lửa.

Tiếp theo là đại điển phong Hậu, sau đó là lễ sắc phong chúng phi tần Đông Cung.

Hoàn thành chuyện này, thì đều danh chính ngôn thuận trở thành nương nương rồi, mặc dù chưa chuyển cung nhưng vài vị phi tần không đủ tư cách làm chủ vị của một cung đều có tâm tư cho riêng mình, suy nghĩ xem sau khi chuyển cung sẽ tới chỗ vị nương nương nào sống.

Khôn Ninh cung và Cảnh Nhân cung tất nhiên không cần nghĩ tới, một nơi là nơi Hoàng Hậu ở, một nơi là nơi Tô Quý Phi sinh sống. Từ trước tới nay Tô quý phi vẫn luôn ở một mình, không thân cận với bất cứ ai, người ta còn đang được sủng, chắc chắn không rước thêm ai vào cung mình để chia sủng làm gì. Vậy chỉ còn cung của mấy người Hồ Thục Phi và Chu Hiền Phi kia thôi.

Lúc ban đầu khi Hồ Thục Phi thấy đám người Tiền Quý Nhân ầm ầm tìm tới cửa còn hết sức ngạc nhiên đám các nàng đến làm gì? Có điều từ trước tới nay nàng ta là người không kén cá chọn canh, lại rất thích xem trò vui không ngại chuyện lớn, người ta tới thì nàng ta tiếp, dù sao ngày đông cũng chẳng có gì làm, có người tới nói chuyện, nịnh hót cũng không có gì xấu.

Mãi đến khi Tiền Quý Nhân để lộ ra chút ẩn ý, Hồ Thục Phi tức giận đến nổi mũi cũng lệch luôn, hiếm thấy nàng ta tức giận ngay tại chỗ như vậy, lập tức đuổi hai người Tiền, Kiều đi.

Hai người Tiền, Kiều còn có chút tủi thân, không chịu thì không chịu, mắc gì giận dữ vậy. Chuyện này bị Lý Tần biết được, còn đặc biệt tới cười vào mặt hai người.

“Các ngươi không tới chỗ của Tô Quý Phi, lại chạy tới chỗ Hồ Thục Phi, khác nào trước mặt người ta bảo người ta không được sủng, còn cần hai người các ngươi tới giúp?”

Tiền, Kiều hai người bèn tỉnh ngộ, tỉnh rồi vẫn phải đi tiếp, nếu không Đông Lục cung mỗi cung đều có chủ cả rồi, lỡ như đều không muốn các nàng hoặc là Hoàng Hậu nhét các nàng vào ở với Lý Tần thì phải làm sao?

Các nàng lại tới chỗ Từ Hiền Phi, Từ Hiền Phi rất quyết đoán, trực tiếp bảo Ngũ Hoàng Tử gần đây không được khoẻ, không thích hợp để người khác vào cửa, từ chối không gặp.

Dựa vào kinh nghiệm của hai người kia, Hà Đức Phi cũng không ngốc, thế là Lục Quận Chúa cũng có chút không thoải mái rồi.

Cuối cùng chỉ còn thừa lại hai nơi của Lý Tần và Triệu Tần thôi.

Lúc này Lý Tần đắc ý lắm, không phải các ngươi chê ta không được sủng, không muốn ở cung của ta sao, giờ này tới đây làm gì? Thế là đóng chặt cửa luôn, bởi vậy mà chỗ của Triệu Tần ở gần đó rất ồn ào.

Những chuyện này Bàn Nhi đều nghe được từ chỗ hạ nhân, giống như đang nghe một cuốn sách vậy, nghe xong nàng giội một thau nước lạnh: “Hoàng Hậu còn chưa chuyển cung, người khác lại muốn chuyển đi đâu, bây giờ các nàng bận rộn việc này có phải sớm quá rồi không?”

Thực tế chứng minh lời của Bàn Nhi không hề sai, mãi đến khi chỉ còn vài ngày là đến cuối năm, Trần Hoàng Hậu mới hoàn toàn tuyệt vọng chấp nhận việc năm nay nàng ta không thể chuyển cung được, vẫn phải ở Đông Cung.

Cái gì mà mệnh tức phụ triều hạ, cái gì mà ngồi trên Phụng Toạ cao cao nhận vạn người triều bái cũng khỏi cần nghĩ tới nữa.

Đêm Trừ Tịch, Tông Tông làm gia yến ở Càn Thanh cung, người tới dự rất đông, ngoài các vị Vương Gia và gia quyến, cùng một số người trong tông thất, còn có Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu, một số vị Thái Phi và nữ quyến ở Đông Cung.

Không khí hết sức hoà thuận, mặc dù có chút không thật, nhưng cũng chứng minh được rằng đại đa số mọi người đều chấp nhận hiện thực rằng Tân Đế đã thành công đăng cơ.

Dùng gia yến xong còn chưa hết, Tông Tông còn tự mình đưa những người thân tới thăm Thái Thượng Hoàng ở Dưỡng Tâm điện.

Đêm Trừ Tịch này, trong Tử Cấm Thành rộng lớn, Dưỡng Tâm điện là nơi duy nhất không mang không khí vui vẻ, Thái Thượng Hoàng cần dưỡng bệnh, tất nhiên cần được thanh tịnh, đặc biệt từ khi Thái Thượng Hoàng đổ bệnh tới nay, không thể nói chuyện được, tính khí cũng từ đó mà càng ngày càng tệ đi, nô tài hầu hạ bên cạnh cũng trở nên vừa cẩn thận dè dặt lại vừa ủ ê chán nản.

Một đám người mặc cát phục tới thăm hỏi Thái Thượng Hoàng, lại vô tình trông giống trò cười.

Nhưng bây giờ cũng chẳng ai có thể bắt bẻ được điều gì, nói cho cùng Tân Đế có thể vào ngày đầu năm đầu tháng thế này còn nhớ tới Thái Thượng Hoàng, đúng là không dễ dàng gì, kể cả có đem đồn ra ngoài cũng chỉ có thể nói là có hiếu.

Ngược lại biểu hiện của Thái Thượng Hoàng rõ ràng không được bình thường, thiếu bình tĩnh, trong miệng cứ a a a a, cũng không biết đang nói gì, có điều những điều này chẳng ai quan tâm cả.

Chỉ có một mình Tề Vương, vì chuyện này mà làm rộn lên một trận, trách mắng nô tài có phải hầu hạ không được tận tâm không, ý tứ sâu sa bên trong muốn trách Tông Tông chỉ thể hiện hiếu thuận cho mọi người xem, lúc không ai bèn âm thầm cho người ngược đãi Thái Thượng Hoàng, bằng không Thái Thượng Hoàng sao lại có biểu hiện như thế?

Nhưng không ai tin lời của hắn ta, còn chưa kể tới bao nhiêu Thái Phi ngày ngày xếp hàng đợi chăm sóc cho Thái Thượng Hoàng đang bị bệnh. Mà chuyện này cũng là do Bàn Nhi đưa ra gợi ý cho Tông Tông, chăm bệnh là giả, tránh hiềm nghi mới là thật. Tề Vương làm loạn như vậy, ngược lại chứng tỏ hắn ta nói chuyện không có đạo lý, đồng thời cũng lờ mờ chứng tỏ thái độ chó cùng rứt giậu.

Nói cho cùng, nếu hắn ta thực sự có cách để bắt thóp Tông Tông, nào cần phải việc bé xé ra to, mượn cái chuyện nhỏ như thế này mà làm loạn làm gì? Người trong tông thất có mặt ở đó không ít, mỗi người đều có cách nghĩ riêng.

Mồng Một, Tân Đế tế tổ ở Thái Miếu, đồng thời trên đại triều tuyên bố đổi năm, niên hiệu Kiến An.

Cùng lúc này, ở Khôn Ninh cung cũng đang rất náo nhiệt.

Ngoài mệnh phụ từng hàng từng hàng tiến hành nghi lễ triều hạ, Phó Thái Hậu ngồi ở chính giữa, Trần Hoàng Hậu ngồi ở phía dưới bên phải, Bàn Nhi cùng chúng phi tần của Tân Đế đều chia nhau ngồi ở hai bên.

Ai ai cũng mặc cát phục hoa lệ, vội vội vàng vàng làm nhiều cát phục như vậy, đúng là làm khó Phủ Nội Vụ rồi, có điều cảnh tượng này đúng là hợp với không khí của năm niên hiệu mới.

Nhưng cũng chẳng phải năm mới thì cảnh vật sẽ mới hết, từ Mồng Năm khai trương ngọc tỷ đầu xuân, Tông Tông đã liên tục bận tới bận lui.

Bàn Nhi chẳng quan tâm gì mấy tới chuyện triều chính, chỉ là nghe nói phụ thân của Trần Hoàng Hậu được phong hầu rồi.

Thừa Ân Hầu, đây là vinh quang chỉ có hoàng thân quốc thích mới được thụ hưởng, bình thường sau khi phong Hậu, sẽ tới chiếu cố nhà mẹ của Hoàng Hậu, có điều lại thấp hơn so với kiếp trước một bậc, kiếp trước ông ta được lập vị Công Tước.

Trần Hoàng Hậu rất vui cũng rất đắc ý, lúc Bàn Nhi đi thỉnh an, lúc nào cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt vui mừng trên mặt nàng ta.

Có điều càng như vậy, Trần Hoàng Hậu càng nóng lòng muốn dời cung, khó khăn lắm mới qua hết được tháng này, nàng ta lại đặt hết tâm trí vào việc tu sửa Ninh Thọ cung.

Lúc này, Đông Lục cung cũng bắt đầu tiến hành sửa sang sơ lại các cung điện, chỉ có duy nhất Cảnh Nhân cung được trang hoàng lại gần hết, còn có nơi ở của các vị Công Chúa, cùng Nam Tam Sở của các vị Hoàng Tử.

Gần sang tháng ba, Tông Đạt và Tông Việt được dọn tới Nam Tam Sở, Bàn Nhi đặc biệt tới xem tận mấy lần, sơn tường mới quét, cửa sổ cũng được thay mới, nội thất trang trí bên trong đều đã được thay mới hết, nàng còn đặc biệt tới mở nhà kho, cho Tông Việt không ít đồ đạc khác.

Tháng tư, Ninh Thọ cung cuối cùng cũng được sửa sang xong.

Trần Hoàng Hậu đích thân tới giám sát việc bày biện và trang trí, đợi mọi việc sắp xếp xong, lại đợi thêm nửa tháng sau, lúc tới thỉnh an, cẩn thận đề cập tới việc Ninh Thọ cung đã sửa chữa xong rồi.

Lúc đó Bàn Nhi cũng có mặt, bây giờ trở thành phi tần của Tân Đế rồi, không thể tiếp tục lười biếng như trước nữa.

Hoàng Hậu thì thôi không nói, nhưng dù sao trên đầu vẫn còn hai vị là Thái Hậu và Thái Hoàng Thái Hậu, nàng cũng không thể cả ngày làm giá đợi mấy người phi tần kia tới thỉnh an được, thế nên cũng tập trung tới Khôn Ninh cung, thỉnh an Phó Thái Hậu, rồi xem xét tình hình có nên tới Từ Ninh cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu không.

Không phải Phó Thái Hậu không muốn đi, mà là Thái Hoàng Thái Hậu biết rõ bản thân lớn tuổi rồi, ngày ngày bắt người qua qua lại lại cũng khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, nên mồng Một mười lăm tới thỉnh an bà ấy không nói gì, nhưng những ngày khác tới đều lấy lí do không thích ồn ào, từ đó dần dần người tới lui cũng ít đi.

Mặc dù lúc đó Trần Hoàng Hậu đã nghiên cứu cách nói ra rất kĩ càng, không phải nói thẳng vào vấn đề mà mượn nơi ở của các Công Chúa đã được sửa sang xong rồi mà nhắc đến một câu, nhưng Bàn Nhi vẫn nhìn thấy ánh mắt của Phó Thái Hậu ngó qua Niệm Thu ở bên cạnh.

Hành động này ấy vậy mà có ý tứ thâm sâu của nó.

Thế nên mới nói Hoàng Hậu đúng là không phải người bình thường có thể làm được, Bàn Nhi lại cảm thán thêm lần nữa.

Cũng có thể nói Phó Thái Hậu trước đây từng nếm qua mùi vị cay đắng khi ngồi trên Hậu vị rồi nên bây giờ muốn rèn luyện Trần Hoàng Hậu cũng nên. Ngươi nghĩ trong cung rộng lớn như thế, tất cả hành động của Trần Hoàng Hậu có rơi vào mắt vào tai của người khác không, chăm chăm vào tiến độ tu sửa Ninh Thọ cung, nói dễ nghe thì là hiếu thuận không ngại khó khăn, nhưng nói khó nghe chính là muốn Phó Thái Hậu mau chóng chuyển ra khỏi Khôn Ninh cung.

Nhưng nếu nói nàng ta một Hoàng Hậu, muốn vội vàng chuyển vào ở trong Khôn Ninh cung cũng đâu có gì sai.

Cũng may tất cả chuyện này chẳng liên quan gì tới nàng cả, Bàn Nhi thoả mãn từ tận đáy lòng.

Phó Thái Hậu cũng chẳng chần chừ nhiều, ngày hôm sau bèn cho nô tài thu dọn đồ đạc dọn đi. Bà ta làm Hoàng Hậu nhiều năm, cũng ở Khôn Ninh cung sống mấy chục năm rồi, có thể tưởng tượng được đồ đạc nhiều bao nhiêu.

Tông Tông sau khi nghe thấy, còn đặc biệt ghé thăm một chuyến, nói Ninh Thọ cung mới sửa xong chưa bao lâu, hay là cứ để người quét dọn lại một lần nữa rồi dọn vào ở sau, dù sao cũng không có gì vội.

Phó Thái Hậu cũng không nói gì, chỉ từ từ chuyển đồ ra ngoài thôi.

Mãi đến khi Tông Tông đi ra ngoài, Niệm Từ mới kể cho hắn nghe tất cả mọi chuyện ngày hôm qua.

Hỏi vì sao Bàn Nhi biết ư?

Bởi vì vừa khéo ngày hôm đó nàng được triệu tới Càn Thanh cung, hiếm khi thấy Tông Tông nổi giận trước mặt nàng, thể hiện sự bất mãn đối với Trần Hoàng Hậu.

Hắn càng ngày càng không có gì kiêng kị trước mặt Bàn Nhi, nhưng Bàn Nhi đuối nha. Ngươi nói xem hắn ở trước mặt nàng nói Hoàng Hậu của hắn không tốt, thân là một sủng phi, cuối cùng là nên khuyên hay không khuyên đây?

Bình Luận (0)
Comment