Càn Thanh cung Đông Noãn các, lặng ngắt như tờ.
Chỉ có hai người xui xẻo là Bàn Nhi và Phúc Lộc ở đó, Phúc Lộc cúi đầu ngắm nghía từng viên gạch màu vàng dưới chân, Bàn Nhi ngồi trên giường sưởi lớn gần cửa sổ phía Nam, vô thanh vô thức thở dài một hơi.
Đến mức Tông Tông ngồi xuống trước mặt nàng, tiếng vòng tay trên cổ tay hắn vang lên tiếng đinh đang nhưng cũng chỉ là tiếng đinh đinh đang mà thôi.
“Sao nàng không nói gì?” Dường như Tông Tông cũng phát hiện ra, nhìn về phía Bàn Nhi. Đổi lại là ngày thường, nàng sớm đã lên tiếng nói gì đó rồi, hôm nay thế nào mà lại yên lặng đến kì lạ.
Bình thường Bàn Nhi cũng được Phúc Lộc giúp đỡ không ít, lúc này tất nhiên cũng nên trả lại người ta chút ít, nàng ra hiệu bằng tay cho ông ta lui xuống, mới đem ly trà của mình đưa tới trước mặt hắn.
Còn về ly của hắn, tất nhiên là bị đập nát rồi còn đâu.
“Bệ hạ muốn nghe thần thiếp nói gì cơ?”
Hắn nhăn mặt lườm nàng một cái, thường thường những lúc nàng thốt ra hai chữ thần thiếp này chính là dấu hiệu rõ nhất việc nàng bắt đầu giả vờ giả vịt.
“Bình thường có bao giờ thấy nàng cung kính với trẫm đâu, lúc này lại thần thiếp rồi đấy.” Hắn nghiến chặt răng, ấn nhẹ đầu nàng một cái, mặc dù không mạnh tay nhưng cũng đủ để nàng phải than đau một tiếng.
“Đau!” Có tiếng than hờn dỗi này, tất nhiên mọi chuyện dễ nói hơn nhiều, nàng bèn vừa trợn mắt trắng, vừa giận dỗi nói: “Đây là chuyện giữa chàng và Hoàng Hậu nương nương, chàng bảo ta nên nói gì mới tốt? Nếu như ta đứng về phía Hoàng Hậu nương nương, chắc chắn sẽ khiến chàng không vui, chàng không vui rồi ta làm sao mà sống tốt được? Nếu như ta không đứng về phía Hoàng Hậu nương nương, vậy thì thành cái gì rồi? Nếu đến tai người khác, chắc chắn sẽ thành yêu phi châm ngòi li gián gây mẫu thuẫn giữa chàng cùng Hoàng Hậu nương nương.”
“Chàng giận nàng ấy, chàng chỉ quan tâm tới cơn giận của chàng thôi, ngược lại nào có nghĩ cho ta đâu, ta ở bên cạnh nghe thôi là được rồi. Cũng tránh phải trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết, con người nhỏ bé yếu ớt ta đây nào có bằng cái ngón tay của người, cũng không dám nói nửa lời oán giận Hoàng Hậu nương nương, ta vẫn nên ngoan ngoãn ngồi yên thì hơn.”
Lời này của nàng chọc cho Tông Tông không biết nên khóc hay nên cười.
“Nghe nàng nói đáng thương vậy sao, không bằng ngón tay của ta ư?”
Bàn Nhi tiến lại gần, cầm ngón tay của hắn lên so sánh một chút: “Chưa nghe qua câu một khi Thiên Tử nổi giận máu đổ thành sông sao? Ta chính là con tép nhỏ trong đống xác chết đổ máu kia.”
“Cho dù vậy cũng nào có đáng thương như nàng nói chứ, dù sao nàng cũng là Quý Phi của trẫm, sao lại không thể oán giận Hoàng Hậu một câu?”
“Không phải ý đó, chàng còn so sánh thật làm gì.” Nàng lười nhác nói.
Tông Tông hừ một tiếng, kéo nàng vào ngực hắn, nhẹ nhàng xoa xoa đầu vai nàng, lại vỗ vỗ.
Bàn Nhi thấy hắn như thế, sờ sờ vạt áo của hắn nói: “Thực ra chàng cũng không cần phải giận tới vậy, cũng có thể Thái Hậu người không để bụng đâu, Niệm Từ cô cô cũng thật là, sao lại kể chuyện này cho chàng nghe chứ, chuyện này lỡ như để Thái Hậu biết được, nói không chừng sẽ phạt Niệm Từ cô cô đó.”
“Vậy ý của nàng là Niệm Từ cô cô không nên kể chuyện này ra cho trẫm biết, mặc kệ mẫu hậu chịu thiệt sao?”
Bàn Nhi đưa mắt liếc hắn một cái, chỉ thiếu mỗi nói thẳng ra câu "Chàng xem chàng, chàng xem chàng đi, ta đã nói gì chưa, chuyện này bị cuốn vào đúng là đâu đâu cũng tốt ha."
Tông Tông bị nàng nhìn tới nỗi có chút ngượng, vội nói: “Trẫm không có ý trách hay trút giận lên nàng.” Sau đó lại thở dài một tiếng.
“Cả đời mẫu hậu chịu khổ nhiều rồi, trẫm chỉ không muốn người dù đã làm Thái Hậu rồi, còn phải đi nhìn nét mặt người khác.”
Một Hoàng Hậu không được sủng, lại bị bầy sói đói khát vây quanh, còn có một trượng phu không thể dựa vào thời thời khắc khắc muốn phế bà, những năm đó Tông Tông làm Thái Tử có bao nhiêu khó khăn, hắn liền biết mẫu hậu của hắn phải chịu bao nhiêu khổ sở, thậm chí còn khó khăn hơn hắn nhiều, bởi vì khi hắn còn nhỏ chưa đủ khả năng bảo vệ bản thân, hắn đều hoàn toàn dựa vào sự bảo vệ của Phó Hoàng Hậu.
Nay hắn trở thành Hoàng Đế, giống như một đứa con trai bỗng nhiên được thế lên như diều gặp gió, chỉ muốn mẫu hậu của mình an yên mà hưởng giàu sang, cảm giác trong lòng cũng tựa như nhau thôi, cho dù là Cửu Ngũ Chí Tôn cũng không khác người thường là mấy.
Chuyện này Bàn Nhi cũng rất rõ, thế nên nàng mới cảm thấy Trần Hoàng Hậu không được thông minh cho lắm.
Trần Hoàng Hậu dường như thực sự không có khả năng có được sự yêu thương của Kiến An đế, lần nào để nàng ta làm chuyện gì, rõ ràng rất đơn giản, nàng ta đều khiến nó thất bại cả.
Cũng có thể người ta nào có muốn chiếm được trái tim của hắn chăng? Dù sao Phó Hoàng Hậu cũng là một ví dụ, chỉ cần bản thân không làm sai, nhà mẹ đẻ còn đủ vững chắc, thì cho dù Hoàng Đế có không thích bà ta cũng không thể tuỳ tiện phế bà ta được.
Nếu như Trần Hoàng Hậu cũng nghĩ như vậy, vậy thì nàng ta cũng chỉ thiếu một đứa con trai làm Thái Tử nữa mà thôi.
Bàn Nhi nhàn rỗi nghĩ như vậy, có điều nàng cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, dù sao cũng chẳng mấy khi thấy Tông Tông than ngắn thở dài trước mặt nàng thế này, nàng cũng nên khuyên nhủ hắn tí xíu.
“Có lẽ bệ hạ nghĩ nhiều thôi, ai có thể khiến Thái Hậu người tức giận được cơ chứ? Nếu như bệ hạ thực sự cảm thấy Thái Hậu không vui, hay là chàng tới Khôn Ninh cung dùng bữa với người đi? Là người làm cha làm mẹ, chàng cho người ngàn vạn châu báu, cũng không thân thiết bằng việc chăm sóc những chuyện hàng ngày.”
“Chăm sóc chuyện hàng ngày?” Tông Tông nhắc lại lời vừa rồi.
“Thực ra cũng chỉ là dùng một bữa cơm, kể vài ba câu chuyện thôi, Thái Hậu ở một mình trong Khôn Ninh cung, nhìn thì có vẻ Khôn Ninh cũng đông người, nhưng những người đó toàn là thái giám với cung nữ, nên chắc ngày thường người cũng cảm thấy cô đơn mà.” Bàn Nhi biết dù để Tông Tông chăm sóc việc sinh hoạt hàng ngày của bất cứ ai, hắn chắc chắn đều làm không được nên mới đổi một cách nói khác đi.
“Dùng bữa?” Tông Tông nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, sau khi nghĩ một lúc bèn nói: “Vậy thì dùng bữa đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, vừa hay nàng có thể đi cùng trẫm.”
Bàn Nhi bị lôi kéo vào chuyện này, cũng chỉ đành đi cùng.
Có thể bởi vì mang theo một mục đích khác tới Khôn Ninh cung, nên lúc bước tới cửa Khôn Ninh cung, bước chân của Tông Tông có chút do dự.
Nhưng những lúc thế này Bàn Nhi cũng chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy, tránh để hắn cảm thấy ngại ngùng.
Đợi đến khi vào trong cung, nhìn thấy phản ứng của Phó Thái Hậu, nàng mới hiểu vì sao ban nãy Tông Tông lại do dự, có thể vì thời gian hai người ở cạnh nhau rất ít chăng?
Nghe thấy Tông Tông muốn ở lại dùng bữa, Phó Thái Hậu phải dùng toàn bộ sức bình sinh của mình để giữ cho bản thân không mất đi lễ độ, bà ấy vội ra lệnh cho Niệm Từ đi chuẩn bị, mặc dù trên miệng không nói gì, nhưng trong vẻ ngạc nhiên có thể nhìn ra sự vui vẻ.
Có điều cũng chỉ trong một khoảnh khắc, Phó Thái Hậu đã lấy lại được phong độ ngày thường.
Bà đưa mắt liếc qua Bàn Nhi một chốc, cười cười nói với Tông Tông: “Bổn cung vốn không nghĩ rằng Quý Phi và Hoàng Đế sẽ đến dùng bữa chung với bổn cung, nếu sớm biết bổn cung đã cho người đi chuẩn bị từ trước rồi. Người có tuổi rồi, ăn uống cũng đơn giản đi nhiều, sợ sẽ không hợp khẩu vị của Hoàng Đế.”
Đây rõ ràng là chuyển lời, mà đối tượng bà chuyển lời chắc chắn không phải là Tông Tông mà là Bàn Nhi.
Nhưng đáng tiếc Tông Tông thường ngày thông tuệ sáng suốt, giờ khắc này lại giống như bao đứa con khác đứng trước mặt mẫu thân mình, không phát hiện ra gợi ý của bà ấy, mà lại thành thật trả lời: “Nhi tử cái gì cũng ăn được, mẫu hậu không cần lo đâu ạ.”
Nhưng Bàn Nhi thì lại thông suốt, nhìn Hương Bồ một cái, Hương Bồ bèn nhận lệnh lui xuống ngay, còn chưa đợi Hương Bồ ra ngoài, Niệm Thu đã theo sau Hương Bồ, cười híp mắt hiểu được ý của nàng.
Không bao lâu sau, hai người bèn quay trở lại, không làm kinh động đến bất cứ ai, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Phó Thái Hậu nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Niệm Thu, bèn thở nhẹ một hơi.
Nói tới thì người mẫu hậu như bà đúng là thất bại, Tông Nhi lúc nhỏ còn ổn, dần dần hắn càng ngày càng lớn, càng ngày càng có chính kiến của mình, lại cộng thêm việc bà bận hắn cũng bận, bà bận tranh đấu cùng đám phi tần và hai người Cao, Chu kia, hắn bận việc học hành, đề phòng huynh đệ của mình, cũng như bận hết chuyện trên triều ngoài triều các thứ, tình cảm mẹ con cũng dần dần có chút xa cách.
Đến khi hắn trưởng thành rồi thành thân, cũng không thích hợp tiếp tục tới Khôn Ninh cung nữa, cho dù hằng ngày có gặp cũng đều vì những chuyện quan trọng, rất ít kể nhau nghe về những câu chuyện đời thường như bao gia đình khác, chứ đừng nói tới việc ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm.
Thời gian lâu dần, người mẫu thân như bà cũng không biết khẩu vị của con trai mình như thế nào nữa, còn phải nhờ Quý Phi bên cạnh hắn giúp đỡ.
Nghĩ tới việc trước đây bà giữ khoảng cách với Bàn Nhi, cùng việc nàng vẫn luôn không thay đổi thái độ mà chăm chỉ tới thỉnh an bà, mặc dù không nói nhiều lời, nhưng ngày ngày đều có mặt, không quá thân cận lại chẳng qua xa cách, lâu lâu Phó Thái Hậu nhìn về phía Bàn Nhi, ánh mắt cũng dẫn trở nên phức tạp.
Con trai do chính bà sinh ra, tất nhiên chính bản thân bà hiểu rõ tính cách của hắn. Chuyện lúc trước Niệm Từ bép xép với hắn, chỉ trong chốc lát bà đã biết ngay, thế nên trong lòng bà hiểu rõ tại sao Hoàng Đế lại muốn cùng dùng bữa, và ai là người đứng sau chuyện này.
Có thể do cặp mẫu tử này bình thường thực sự không cùng nhau nói những câu chuyện đời thường, không khí lúc sau ít nhiều có chút gượng gạo, Phó Thái Hậu chỉ đành quay qua tán gẫu với Bàn Nhi, có kinh nghiệm từng sống chung trước đây, nên không khí giữa hai người cũng không quá ngượng ngùng, nói cho cùng cũng không khiến không khí quá mức lúng túng.
Đợi đến khi Niệm Từ tới báo bữa tối đã được dâng lên rồi, hai người đều không khỏi thở ra một hơi. Đồng thời quay lại nhìn người đàn ông không những không tỏ vẻ chán chường, mà còn tập trung lắng nghe những lời tán gẫu của hai người họ, hai người trao đổi ánh mắt với nhau cũng không cần nhiều lời.
Sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều ngơ ra một lúc.
Tiếp theo chính là đi dùng bữa tối, nhìn thấy rõ một bàn thức ăn, trong lòng Tông Tông không nhịn được mà có muôn vàn loại cảm xúc, nghĩ tới việc bản thân không biết mẫu hậu thích ăn gì không thích ăn gì, vậy mà bà ấy lại biết rõ hắn thích cái gì thế này.
Thực ra đối với Tông Tông, nhu cầu ăn uống không phải thứ gì quá quan trọng, với hắn, thích ăn cái gì thì sẽ ăn nhiều một chút, không thích ăn cái gì thì ăn ít đi một chút, cho dù cả bàn thức ăn đều là món hắn không thích, thì hắn cũng sẽ ăn một hai miếng lấy lệ, thế nên rất khó để người ta hiểu rõ hắn thực sự thích ăn cái gì.
Không phải người sống chung với hắn lâu ngày, cộng thêm có mắt quan sát chi tiết từng chút sẽ rất khó phát hiện ra, đây cũng là phúc mà Bàn Nhi được hưởng từ kiếp trước.
Với lại bữa tối hôm nay không phải loại phong phú, so với ngự thiện Phó Thái Hậu và Tông Tông dùng hàng ngày, một cái bàn cũng không đủ để bày hết, còn phải dùng thêm vài bàn nhỏ để thêm, thì bữa tối hôm nay chỉ có mười món cộng với hai món canh.
Tông Tông không phát hiện ra sự quen thuộc trong cách bày biện của bàn ăn này, vẫn tin vào lời của Phó Thái Hậu, vẫn tin vào nguyên nhân do người có tuổi rồi, nên bữa tối phải dùng đơn giản một chút. Hắn nào có biết do nha đầu Hương Bồ kia tuy thông minh nhưng đầu óc lại có chút cứng nhắc, Niệm Thu hỏi nàng ta bệ hạ thích ăn gì, nàng ta bèn lựa ra hơn mười món Bàn Nhi thường sắp xếp ngày thường ra.
Còn đặc biệt dặn Niệm Thu, Vạn Tuế Gia không thích bày nhiều thứ, người thích đơn giản chút.
Thực ra là do Bàn Nhi không thích ăn việc ăn một bữa mà làm cả đống món, ăn không hết, vừa lãng phí vừa tiếc của. Hơn nữa, nhiều món quá còn cần người hầu hạ, ăn có bữa cơm mà còn cần thêm một người ở bên cạnh hầu này hầu kia, cho dù là hai kiếp rồi nàng vẫn không quen cho được, nên bình thường có thể tối giản được bao nhiêu thì tối giản bấy nhiêu.
Cũng may tính thích nghi của Tông Tông tương đối cao, ngày thường cũng không thấy có bất cứ ý kiến gì, thế là chuyện này đã trở thành luật ngầm ở viện của nàng.
Bữa ăn này dùng trong tĩnh lặng vô ngần, đến tiếng bát đũa chạm vào nhau cũng không có, đây có lẽ là bệnh chung ở khắp cái cung này. Có điều ai nấy cũng đều rất vui, ít nhất lúc sắp rời đi, Bàn Nhi có thể thấy được Phó Thái Hậu rất vui lòng, mà sau khi rời khỏi Khôn Ninh cung, Tông Tông rõ ràng cũng rất mát dạ.
Trời đã tối rồi, Phúc Lộc mang theo mấy thái giám đi theo phía sau.
Trên khắp các hành lang chạy dọc từ Khôn Ninh cung đến Càn Thanh cung đều đã được treo đèn lồng, nên cũng không cần tới người đi trước soi đèn.
Tông Tông đi rất chậm, dường như đang nghĩ gì đó, lại giống như đang tận hưởng làn gió đêm dễ chịu này.
Hắn bỗng nhiên dừng bước, nghiêng đầu bèn nhìn thấy khuôn mặt mang theo nét cười của nàng.
Dưới ánh đèn vàng lấp lánh, không gian ban đêm yên tĩnh, cái được gọi là dưới đèn ngắm mỹ nhân, ánh trăng soi mỹ nhân có lẽ chính là đây.
Hắn không nhịn được mà cầm lấy tay nàng, đan vào tay của hắn, có rất nhiều lời muốn nói lại chỉ hoá thành một câu duy nhất: “Phiền nàng bận tâm rồi.”
Thông minh như Tông Tông, có thể trong phút chốc không hiểu ra, nào có thể mãi không nhận ra được, tất nhiên biết được trong chuyện hôm nay nàng đã phải tốn bao nhiêu công sức.
“Sau này trẫm sẽ cố hết sức dành thời gian, tới thăm mẫu hậu nhiều một chút, hôm nay mới phát hiện mẫu hậu vậy mà có tóc bạc rồi.”
“Nàng cũng tới nhiều một chút, trẫm thấy mẫu hậu khá thích nàng đó.”
“Mẫu hậu cô đơn lâu rồi, cũng là do trẫm sơ sót, Uyển Chu và Đan Nhi đều là những đứa trẻ năng động, ồn ào, nàng đưa chúng tới đó nhiều một chút, cũng có thể giúp mẫu hậu hưởng thụ niềm vui con cháu…”
Đi cả một đường, hắn nói cả một đường, đều là những chuyện hết sức vụn vặt này.
Hắn nói, nàng nghe, khắc ghi vào lòng.
Bầu không khí lúc này thực sự quá tốt, nàng không tiện cắt ngang.
Quay đi quay lại đã thấy Tông Tông vậy mà thúc giục nàng đưa mấy đứa nhỏ tới Khôn Ninh cung, nàng không cầm nổi mà cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Đừng thấy lúc đám Uyển Chu còn nhỏ, nàng thường dẫn chúng tới Khôn Ninh cung, lúc đó vì muốn mượn mấy đứa trẻ để tìm nơi dựa vào, sau này ít hẳn rồi. Cho dù nàng có đi, cũng rất ít khi đưa tụi nhỏ theo cùng.
Không ngoài lí do nào khác, chính bởi vì trẻ con ở Đông Cung không phải chỉ có mấy đứa trẻ của nàng, lúc đó khó khăn lắm người ở Đông Cung mới có thể bình tĩnh lại, mọi người đều sống những ngày tháng nước sông không phạm nước giếng, Bàn Nhi cũng rất rõ nguyên do là vì đa số mọi người đều có con của mình rồi, đều có chỗ dựa sau này rồi, nên mới không có thời gian tranh qua giành lại nữa.
Nhưng ngươi lại đưa con ngươi đi tranh sủng, đây là muốn làm gì?
Nàng ở Đông Cung vốn dĩ đã ở trên đầu sóng ngọn gió rồi, nàng chỉ vô tình làm ra một hành động nhỏ thôi cũng đủ để kích động bao nhiêu người rồi. Đặc biệt chuyện này còn liên quan đến tụi nhỏ, thêm cả việc đám trẻ cũng đang dần lớn cả rồi.
Loại chuyện này nàng không tiện nói ra trước mặt Tông Tông, chỉ có thể nhắc nhở hắn về chuyện lần trước của Uyển Chu, những ý chung chung cần nhắc đều nhắc rồi, đi hay không đi là chuyện của các nàng, nói hay không nói đều là việc của người phụ hoàng thiên vị là hắn.
Tông Tông cũng nghe ra, sau lần đó, hai lần trên gia yến hắn đều có nhắc tới.
Không nói thẳng toẹt, chỉ là nói mấy lời như hiếu đạo, cũng chẳng biết có phải do hắn nói quá khó hiểu không mà theo như Bàn Nhi quan sát, hình như chẳng có hành động nào cả.
Trong thời gian này, trải qua một cái Tết Đoan Ngọ, sau Tết Đoan Ngọ, Phó Thái Hậu cuối cùng cũng chuyển cung.