Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 119

Trong khi nhị phu nhân đang nói chuyện cùng với Trần Hoàng Hậu, đám người Hổ Phách dĩ nhiên đều ở bên ngoài.

Hổ Phách nhìn thấy Phú Hạ, cười cười từng bước tiến tới gần rồi nói: "Phú Hạ tỷ tỷ, ta..."

Phú Hạ vừa nhìn thấy đã tỏ ra hiểu hết mọi thứ, mỉm cười nói: "Đi thôi nào, ta dẫn ngươi đi."

Hổ Phách quay đầu lại nói với hai người nô tỳ: "Các ngươi cứ yên tâm đứng đây trông coi đi, ta đi một chút rồi sẽ quay trở lại."

Ở Khôn Ninh Cung này đương nhiên là không có lấy một phòng riêng hẳn hoi cho người hầu, vì vậy Phú Hạ phải đưa Hổ Phách vào phòng của chính bản thân mình.

Vào trong phòng rồi, Hổ Phách nói: "Những chuyện Phú Hạ tỷ tỷ nói với ta lần trước, ta đã hoàn thành hết cả rồi, ta đặc biệt nhờ Lưu ma ma nói giúp ngươi ở trước mặt Nhị phu nhân, Nhị phu nhân cũng đã đồng ý rồi, chỉ cần ngươi ở đây nói với Hoàng Hậu nương nương, mọi chuyện ở trong phủ không cần phải lo lắng nữa."

Sắc mặt Phú Hạ lộ ra một chút vui mừng, thở phào nhẹ nhõm một cái, cầm lấy tay Hổ Phách lên nói: "Muội muội, cảm ơn ngươi."

Hổ Phách không hề để bụng chút nào, lập tức nói: "Cảm ơn cái gì chứ, chúng ta đều là người trong một phủ cả, mẹ của ngươi và mẹ của ta còn là chỗ quen biết nhau nữa, tình cảm thân thiết bao nhiêu năm nay, vả lại cũng không tốn công sức gì cả. Nhưng chỉ là muội muội cảm thấy đáng tiếc cho tỷ tỷ thôi, làm người hầu bên cạnh Hoàng hậu nương nương bao lâu nay, bao nhiêu vất vả cũng phải cố nhịn, bây giờ lại phải xuất cung để về xuất giá, thật sự là không khỏi khiến người khác cảm thấy hơi tiếc nuối."

Đương nhiên là Phú Hạ không nói với Hổ Phách biết về những suy nghĩ trong lòng của bản thân mình, nàng ta đã toan tính một hai năm nay, thật sự vô cùng vất vả mới có thể ra khỏi cung, đợi đến khi được ra ngoài thì nàng ta mới có thể cảm thấy yên tâm hơn.

"Người như ta làm gì có tiền đồ, trong lòng ta cũng không có tâm tư gì lớn lao, ta luôn nghĩ rằng là phụ nữ thì cuối cùng chung quy cũng phải xuất giá lập gia đình, sau đó còn bàn đến việc mẹ ta còn bị bệnh như vậy nữa, dù thế nào thì cuối cùng ta cũng không thể yên tâm được, chi bằng xuất cung lấy chồng sớm một chút cho tốt, cũng có thể nhân tiện chăm sóc cho mẹ già."

"Đó trái lại cũng là lý do thỏa đáng."

Hai người nói chuyện phiếm với nhau thêm vài câu nữa, Hổ Phách mới nói muốn gặp Bạch Thuật.

Phú Hạ có biết người tên Bạch Thuật này, cũng là một người của Trần gia, nhưng chức vụ trong nhà không giống với các nàng, Bạch Thuật là giúp Trần gia thay mặt để làm việc.

Phú Hạ chỉ biết những người này được lão gia tử sắp xếp để đưa vào cung từ mấy chục năm trước rồi, có thể là nô tỳ, cũng có thể là thái giám, nhưng chung quy lại thì đều là những người số khổ, bị đưa vào cung từ khi còn rất nhỏ tuổi, cũng không cần bọn họ làm cái gì to tát cả, chỉ cần làm tai mắt trong cung là được.

Mọi chuyện ở chỗ Tô Quý phi mấy năm nay đó đều là do chính Bạch Thuật cung cấp thông tin cho nương nương biết, rốt cuộc thì người mặc áo đen này trốn quá kỹ càng, chỗ ẩn náu vô cùng hoàn hảo, nên nàng ta vẫn chưa bị phát hiện ra, Trần Hoàng Hậu cực kỳ coi trọng nàng ta, không bao giờ sử dụng nàng ta một cách bừa bãi.

Trước đây, Hổ Phách cũng đã từng gặp qua Bạch Thuật hai lần rồi, nói là trong phủ có việc phải dặn dò nên Phú Hạ cũng không tiện hỏi thêm nhiều, sau đó cũng không xảy ra chuyện gì khác nữa, chỉ nghĩ rằng nàng ta muốn hỏi thăm chuyện của Tô lương đệ, vì vậy lần này Hổ Phách mới đưa ra ý muốn này, Phú Hạ cũng không có nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ suy xét nghĩ cách làm như thế nào để có thể đưa được Bạch Thuật ra.

Dù sao bây giờ cũng đã khác ngày xưa rồi, trước kia bọn họ đều ở Đông Cung, bây giờ một người ở Khôn Ninh Cung, người kia thì lại ở Cảnh Nhân Cung, cũng tính là cách cả một đoạn đường dài.

Nói cho cùng thì cũng đường đường là một đại cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu, nếu chỉ là một nô tỳ làm những việc vặt khác thì kiếm một cơ hội gọi ra ngoài sẽ dễ dàng hơn.

Bạch Thuật bước chân ra khỏi cổng lớn của Cảnh Nhân Cung, sau lưng nàng ta còn có thêm một tên thái giám đi theo.

Một lát sau, Tiểu Đức Tử lập tức mang tin tức này đến báo cho Bàn Nhi ngay.

"Chủ nhân, Khôn Ninh Cung kia lại cho người đến gọi Bạch Thuật ra ngoài rồi. Còn lấy cớ là có đồng hương đến tìm nàng ta nữa, nhưng mà tất nhiên là vẫn không thể trốn khỏi đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của Tiểu Đức Tử thần đây."

Bàn Nhi bật cười, mắng hắn ta là một tên xảo quyệt, sau đó lại hỏi: "Hôm nay có phải có người đến Khôn Ninh Cung hay không?"

"Chủ nhân đúng là dự đoán như thần, hôm nay Thừa n Hầu phu nhân vào cung."

Bàn Nhi gật gật đầu, ý nói đã biết rồi, nhưng mà cũng không nói thêm gì cả.

Hương Bồ đứng ở bên cạnh dường như không kiềm chế được nên đành hỏi: "Chủ tử, nếu đã biết nõ Bạch Thuật bán đứng mình, vì sao người vẫn muốn giữ nàng ta bên cạnh mình vậy chứ?"

Việc này vốn dĩ đã kìm nén trong lòng Hương Bồ từ lâu nay, mà không chỉ riêng một mình nàng ấy, ngay cả Tiểu Đức Tử và Tinh cô cô cũng đều cảm thấy ngờ vực, nhưng mà chủ tử không nói, bọn họ cũng không dám hỏi nàng.

Nhưng mà mấy năm vừa qua, Bạch Thuật cũng chỉ gặp qua người của bên kia hai ba lần rồi lại quay về, bọn họ thận trọng đề phòng nhưng cũng không thấy chuyện gì xảy ra, dường như chỉ có truyền sang bên đó một số chuyện của bên này mà thôi.

Câu hỏi này thực ra Bàn Nhi đã sớm trả lời cho Hương Bồ từ lâu rồi, trước kia nàng từng nói như vậy...

"Cho dù có loại bỏ Bạch Thuật đi nữa, không chừng họ lại đưa thêm mấy người nữa đến đây, hơn nữa nàng ta cũng không thể thăm dò tình hình bên trong của chúng ta một cách chi tiết được, chi bằng cứ giữ nàng ta lại đây, sau vài lần trở về đó, nàng ta cũng chỉ có thể truyền ra một chút thông tin nhỏ của chúng ta mà thôi, không ảnh hưởng đến toàn cục được đâu."

Nói thì nói như vậy, cách nói như vậy vốn dĩ không thể xóa đi sự bất an trong lòng đám người Hương Bồ, đương nhiên vẫn có ít nhiều sự ngăn cách đối với Bạch Thuật, bình thường khi bàn bạc việc gì cũng đều là nói sau lưng nàng ta thôi.

"Đương nhiên là ta có dụng ý riêng của mình, đến lúc đó các ngươi sẽ biết."

Bạch Thuật đi ra ngoài chỉ một lát đã quay trở lại ngay, giống như là không hề có chuyện gì xảy ra vậy, Bàn Nhi vẫn gọi nàng ta đến bên người hầu hạ mình như bình thường.

Kỳ thật mấy năm nay Bàn Nhi đối đãi với nàng ta không hề tệ chút nào, mặc dù không thể bằng cách nàng đối đãi với Hương Bồ và Thanh Đại được, nhưng so với Bạch Chỉ thì nàng vẫn được đối xử tốt hơn rất nhiều. Bây giờ Bàn Nhi đã trở thành quý phi rồi, nàng ta lại được trở thành nhất đẳng đại cung nữ, mỗi khi ra ngoài ai cũng phải gọi nàng ta bằng một tiếng Bạch Thuật tỷ tỷ.

Sáng sớm trời còn chưa kịp sáng, Bàn Nhi đã tiễn Tông Tông đi.

Nàng quay về ngủ thiếp đi một chút, nhưng chưa đến nửa canh giờ nàng đã tỉnh giấc.

Nàng cho gọi Hương Bồ và Thanh Đại đến hầu hạ nàng tắm rửa trong phòng, Bạch Thuật đưa thêm người vào sắp xếp lại giường chiếu. Từ trước đến nay Bạch Thuật luôn luôn cẩn thận, bình thường nàng ta không để cho bất kỳ tiểu cung nữ nào động vào giường ngủ của Bàn Nhi, nàng ta luôn tự tay mình sắp xếp lại tất cả.

Nàng ta vừa mới cầm chiếc gối lên, từ bên trong rơi ra một đồ vật gì đó, trên một sợi dây thừng nhỏ màu đỏ có xuyên qua một miếng ngọc cũng khá nhỏ nhưng lại làm cho ánh mắt Bạch Thuật ngưng hẳn lại rồi nhìn chăm chú.

Nàng ta nhặt miếng ngọc lên, cũng không dám quan sát kĩ càng, lập tức nắm chặt trong lòng bàn tay.

Lúc này, Bàn Nhi từ bên trong đi ra, bước thẳng đến bên bàn trang điểm. Bạch Thuật cũng đã sắp xếp xong mọi thứ ở đó, cuối cùng nàng ta đặt chiếc gối xuống, nàng ta thuận tay bỏ đồ vật đang cầm trong tay để lại bên dưới chiếc gồi.

Trong lúc đó, Bàn Nhi cũng không để ý được rằng chiếc vòng ngọc trên cổ mình không thấy đâu nên sau khi trang điểm thay trang phục, rồi dùng bữa sáng xong, nàng lập tức đi đến Khôn Ninh Cung.

Hôm nay Bạch Thuật không đi theo bên cạnh hầu hạ nàng, Bàn Nhi dẫn theo Thanh Đại đi cùng mình.

Những lúc bình thường khi dẫn người đi ra ngoài, Bàn Nhi cũng không hề yêu cầu một số lượng nhất định, thông thường thì nàng thấy ai thì liền gọi người đó đi cùng mà thôi.

Chủ tử không có trong cung, trong Cảnh Nhân Cung cũng vô cùng yên ắng.

Hai ngày nay Bạch Chỉ cũng cảm thấy có hơi không thoải mái, nương nương ban ân điển cho nàng ta được yên tâm dưỡng bệnh vài ngày rồi quay lại hầu hạ sau, vì vậy mọi công việc của Bạch Chỉ bây giờ đều do Bạch Thuật đảm nhận thay.

Sau khi sắp xếp cho mấy tiểu cung nữ dọn dẹp làm sạch vườn hoa, Bạch Thuật nhìn thấy Hương Bồ vào thư phòng, nói đại khái là để lau dọn bụi bẩn gì đó, nàng ta lập tức cầm khăn lau vào phòng ngủ của chủ tử.

Sau khi lau bàn trang điểm và cả bàn dài đặt bình hoa một lượt xong, Bạch Thuật đi vào đứng ở trước giường ngủ.

Chiếc giường ngủ bằng gỗ được chạm khắc những bông hoa lê hòa với cặp Loan Phượng đang hót, trên mỗi một bậc thang bước lên đều có khắc hình phượng hoàng cùng với muôn loài cỏ hoa, bên trên treo một cặp phượng hoàng điêu khắc, trên đó mắc tấm màn màu vàng nhàn nhạt.

Hiện giờ ở bên trong không có người ngủ, đương nhiên tấm màn được giắt lên trên để lộ ra chăn đệm và gối đầu êm ái ở bên trong. Các loại vải để làm chăn gối ở đây đều được ướp với hương liệu trước nên tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng đâu đây.

Bạch Thuật lau cột giường, nắm tay giấu trong tay áo đang giả vờ lau dọn nhanh chóng luồn xuống lần mò bên dưới chiếc gối.

Đồ vật sáng nay vẫn còn ở đó. Tuy rằng nàng ta vốn dĩ đã sớm biết rõ trước kết quả này, dù sao đồ vật này cũng là do chính tay nàng ta để ở đó, chiếc gối đầu cũng không có ai động tới, nhưng trong lòng Bạch Thuật vẫn cảm thấy an tâm nhẹ nhõm hơn khi thấy nó vẫn còn ở đó.

Nàng ta cầm đồ vật đó lên để ngay trước mắt quan sát kỹ càng một lượt, hy vọng có thể ghi nhớ hết tất cả chi tiết của nó. Chờ khi quý phi nương nương về, nàng ta cần phải chủ động nói với nàng về chuyện này, nếu không chính nàng ta sẽ bị xem là làm việc không cẩn thận.

Bạch Thuật đang tập trung toàn bộ tinh thần quan sát, đột nhiên từ phía sau truyền tới một giọng nói: "Bạch Thuật, ngươi đang làm cái gì vậy!"

Bàn Nhi đến Khôn Ninh Cung xong lại đến Ninh Thọ Cung.

Bởi vì hôm nay là ngày mười lăm, cho nên Bàn Nhi còn đến cả Từ Ninh Cung nữa, đến khi Bàn Nhi trở về cung cũng đã quá nửa giờ Tỵ rồi.

Bàn Nhi còn chưa kịp uống một ngụm trà đã gặp phải tình cảnh hai nhất đẳng đại cung nữ của mình là Hương Bồ và Bạch Thuật đang đánh nhau.

Thực ra cũng không phải là đánh nhau, chỉ là Hương Bồ nói rằng Bạch Thuật lấy trộm đồ gì đó của quý phi, Bạch Thuật nhất quyết không thừa nhận, nói rằng không phải như thế, nàng ta bảo rằng đồ rơi ra khi nàng ta đang sắp xếp lại giường ngủ của quý phi mà thôi. Nhưng Hương Bồ nhất định không bỏ qua hay buông tha cho nàng ta, nghe nói vừa nãy lúc Bàn Nhi chưa trở về, hai người họ đã cãi nhau ầm ĩ một trận rồi.

Trong Cảnh Nhân Cung ngoại trừ bốn nhất đẳng đại cung nữ thì còn có thêm tám nhị đẳng cung nữ nữa.

Những cung nữ này không giống với những cung nữ thô kệch chưa được gọt giũa, không thể vào trong điện để hầu hạ, bình thường chỉ ở trong điện của bốn đại cung nữ để giúp việc vặt mà thôi, trong số các nàng có rất nhiều người từng được Bạch Thuật dạy dỗ qua, ngược lại biểu hiện bình thường hàng ngày của Hương Bồ lại khiến cho người ta cảm thấy không được chững chạc cho lắm, đương nhiên không thể chững chạc bằng Bạch Thuật đã có được lòng tin của mọi người, vì vậy mọi người tự nhiên đều đã có sự thiên vị trong lòng rồi.

Cho nên Hương Bồ nói tới nói lui, ầm ĩ qua lại nhưng mà không có một người nào đứng về phía nàng ấy, ngược lại ai cũng nói Bạch Thuật tỷ tỷ không phải là người như vậy đâu.

Chỉ dựa vào điểm đó thôi cũng có thể nhìn ra Bạch Thuật và Hương Bồ khác nhau ở đâu, Bàn Nhi liếc mắt nhìn Hương Bồ một cái, Hương Bồ nhìn thấy thế đành cúi đầu xuống, nhưng mà nàng ấy vẫn cảm thấy có hơi không phục nên liếc mắt lườm Bạch Thuật một cái...

Bàn Nhi thầm nghĩ trong lòng rằng nha đầu kia càng ngày càng biết diễn trò, nhưng ngoài mặt nàng lại giả vờ vô cùng tức giận nói: "Được rồi, tất cả đều lui xuống cả đi, việc này bản cung đã có cách giải quyết của riêng mình rồi."

Chờ cho đến khi tất cả những người không có liên quan lui xuống hết rồi, trong phòng chỉ còn lại Hương Bồ và Tinh cô cô, còn có thêm cả Thanh Đại nữa.

Bàn Nhi nói: "Bạch Thuật, ngươi chắc hẳn biết rằng bản cung luôn tin tưởng Hương Bồ sẽ không bao giờ nói dối mà, việc này ngươi có gì muốn giải thích không?"

Bạch Thuật hơi cúi một nửa đầu: "Nếu như chủ tử đã buộc tội nô tỳ rồi thì nô tỳ cũng không còn lời nào để nói thêm nữa."

Nếu không phải như thế thì làm sao người đời thường nói con người có hàng trăm loại người, mỗi người một kiểu, có người dễ đối phó, có người lại khó đối phó, Bạch Thuật chính là một nô tỳ nằm trong loại người cực kỳ khó đối phó này.

Bàn Nhi đặt chén trà xuống, điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi mới nói: "Bây giờ chúng ta sẽ thay đổi đề tài nói chuyện, ta vẫn cảm thấy được rằng ngươi thực sự có hứng thú với miếng ngọc kia của ta, có thể nói cho ta biết là vì sao không?"

Bạch Thuật miễng cưỡng nở một nụ cười khổ, thấp giọng nói: "Thì ra chủ tử cố ý làm rơi miếng ngọc, thế mà lại giả vờ không biết, để nô tỳ ở một mình, đưa Thanh Đại đi cùng, lại để Hương Bồ ở lại cung, chính là bày ra cho nô tỳ một cái bẫy, chờ nô tỳ rơi vào. Xem ra chủ tử đã sớm nghi ngờ nô tỳ từ lâu rồi, nhưng mà vẫn còn giữ nô tỳ bên cạnh mình."

Bình Luận (0)
Comment