Bàn Nhi liếc nhìn nàng ta một cái, mỉm cười: "Chẳng lẽ không phải chính ngươi cố ý để lộ ra dấu vết để cho Tiểu Đức Tử bắt quả tang được hay sao? Nếu không phải như thế thì với khả năng của hắn ta nhất định không thể nào có năng lực đào ra dấu vết của ngươi."
Nghe xong những lời này, Bạch Thuật trong khoảnh khắc đó không biết phải trả lời như thế nào.
Hương Bồ và Thanh Đại trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn nhau, chẳng lẽ tuy bảo rằng bọn họ có thể nắm bắt được sơ hở của Bạch Thuật, nhưng thực ra là Bạch Thuật cố tình để lộ chân tướng cho bọn họ túm được hay sao?
Việc này chẳng lẽ nào lại chính là như vậy...
Bàn Nhi thở dài nói: "Vì điều gì mà ngươi phải làm như vậy?"
Bạch Thuật ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái rồi nói: "Nô tỳ đã sắp bước sang tuổi hai mươi lăm rồi, với tính cách của chủ tử, nếu như nô tỳ muốn xin xuất cung, chủ tử nhất định là sẽ cho phép nô tỳ."
Vậy nên việc làm này nói trắng ra thì là tính toán tìm cách tiết lộ chân tướng cho bọn họ biết trước khi xuất cung, là nghĩ đến toàn bộ phần tình cảm chủ tớ này, là cũng muốn chạy thoát thân rời khỏi đây khi bại lộ sao?
Với những hiểu biết của Bàn Nhi đối với Bạch Thuật này, hẳn là trước khi nàng ta rời đi, nàng ta đúng là vẫn không muốn lừa dối nàng. Giống như kiếp trước, nàng ta cũng là cố ý để lộ chân tướng cho nàng biết, sau đó mới biến mất mai danh ẩn tích.
Khi Bàn Nhi có thể phỏng đoán được thân phận của Bạch Thuật rồi, nàng vốn dĩ muốn đuổi nàng ta ra khỏi cung, nhưng lại nghĩ đến những việc mà nàng ta đã làm cũng như đã biết được, Trần gia làm sao có thể buông tha cho nàng ta. Cho nên lúc đó mặc dù nàng đã biết rõ được lai lịch không bình thường của Bạch Thuật rồi, nhưng Bàn Nhi vẫn giữ nàng ta bên người như trước kia, không chỉ để sau này giải thích những điều nghi ngờ trong lòng nàng mà còn là muốn bảo vệ cho nàng ta.
Cho nên nàng không xử lý Bạch Thuật, vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nếu không phải do hành động lần này của Trần gia và Trần Hoàng hậu quá lớn, nàng có lẽ vẫn như trước không lột trần âm mưu của Bạch Thuật.
"Vậy thì bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết chủ nhân ở phía trên ngươi là ai không? Cái người ở Khôn Ninh Cung kia? Hay vẫn là Trần gia?"
Quả nhiên là không có gì qua mắt được quý phi nương nương, mặc dù Bạch Thuật là người thờ ơ không quan tâm nhiều nhưng vẫn cảm nhận được nương nương thực sự là một người rất thông minh, cho dù có những lúc nàng làm những hành động mà chỉ mới nhìn qua thì cảm thấy có vẻ ngu ngốc nhưng sau cùng nàng luôn có thể chứng minh được nàng làm như vậy mới là đúng đắn.
Nhìn qua giống như nàng chưa từng tranh giành gì cả, nhưng những gì cần làm thì đều làm, những điều không nên có nhất định không hề có, Bạch Thuật cũng không phải là chưa từng nhìn thấy bệ hạ và nương nương ở cạnh bên nhau, cũng giống như những cặp vợ chồng bình thường không hề có gì khác biệt cả.
Có lẽ đây chính là số mệnh.
Bạch Thuật cũng đã từng có suy nghĩ giả dụ nếu như nương nương thực sự đứng ra tranh giành với người đang ở Khôn Ninh Cung kia, nàng ta cũng không nghĩ rằng người ở Khôn Ninh Cung kia thực sự là đối thủ của nàng, cho nên nàng ta cũng đã xác định lập trường của mình một cách rõ ràng rằng chủ tử của nàng ta chưa bao giờ là người ở Khôn Ninh Cung kia, ngay cả chỗ Trần gia kia cũng chỉ là nơi có ơn cứu mạng nàng ta từ khi nàng ta còn nhỏ mà thôi, cũng vì vậy mà nàng ta mới đồng ý vì họ làm những việc này.
Những việc làm nhỏ bé của nàng ta không thể ảnh hưởng đến toàn bộ câu chuyện được. Dù sao Bạch Thuật cũng đã vào cung nhiều năm nay rồi, nàng ta tất nhiên hiểu được phương pháp khiêm tốn giữ thái độ thấp kém để bảo vệ bản thân, nàng ta biết rõ nếu nàng ta muốn làm cái gì đó làm tổn thương đến nương nương, người đầu tiên không tha cho nàng ta nhất định chính là bệ hạ, nương nương có biết hay không nàng ta không rõ, nhưng nàng ta biết rằng thực ra Lưu Viễn vẫn luôn cho người theo dõi Đông Nhất Viện mà hiện tại chính là Cảnh Nhân Cung.
May mắn rằng nhưng người kia cũng không có giao cho nàng ta việc gì quá đáng quá mức.
Dù sao cũng đã bị bại lộ rồi, Bạch Thuật cũng không hề che giấu những ý định của mình, mà ngược lại còn kể qua loa đại khái về lai lịch của nàng ta.
Từ trước tới nay mỗi một trọng thần trong triều hay thậm chí là hoàng thân quý tộc đều không thể tránh được việc sắp xếp người bí mật theo dõi tình hình trong hoàng cung, cái chính là để tiện làm tai mắt cho mình, còn những lí do khác nữa không tiện kể ra ở đây. Tình trạng này càng ngày càng xảy ra nhiều khi địa vị của đối thủ càng ngày càng từng bước phát triển vinh quang hiển hách.
Chẳng hạn như ban ðầu Trần gia cài cắm những người bí mật vào trong cung cũng chỉ là vì muốn có thêm nhiều tai mắt hơn, để đảm bảo tính cẩn thận bí mật, bình thường bọn họ thường sẽ tìm mua và lựa chọn những đứa trẻ vì gặp nạn mà không còn nơi nào để nương tựa, sau khi nuôi dưỡng một khoảng thời gian sẽ tìm cách đưa vào trong cung trở thành người hầu, nô tỳ.
Làm như vậy sẽ hợp lý hơn so với việc mua chuộc người trong cung vì họ sẽ càng dễ phản bội hơn, nhưng cách này lại tốn một khoảng thời gian rất dài, bởi vì những đứa trẻ đó có thể không có khả năng cung cấp những thông tin có ích ra ngoài, chỉ có thể chờ chết dần chết mòn, hay có thể có những đứa trẻ mãi không tìm được một vị trí quan trọng gì trong cung cả, nhưng có lẽ chỉ cần còn ở trong cung, lại ở đúng chỗ con cờ cần loại bỏ, như là việc giữ lại mạng sống của Bạch Thuật vậy, khi thái tử phi vào cung chính là thời điểm còn dùng người được.
Ít nhất thì nếu ở trong cung có người tay trong của mình thì sẽ có thể dễ dàng lo liệu công việc hơn, giống như việc Tề phụng nghi và Lưu thừa huy, chính vì những chuyện này mà gặp chuyện không may vậy. Cũng như vậy, bởi vì cách sử dụng người của thái tử phi không đúng mà đã làm tổn hại không ít số lượng tai mắt của Trần gia.
Bạch Thuật có thể ở bên cạnh Bàn Nhi chính là nhờ sự sắp xếp ổn thỏa của thái tử phi, mặc dù trước đó nàng ta hành động ở trong cung một cách vô cùng kín đáo, nhưng mà nàng ta cũng có khả năng của chính mình, hơn nữa những người có thân phận giống nhau khó tránh khỏi việc phải thay chỗ cho nhau, nàng ta cũng nghĩ đến việc bản thân mình có thể sẽ có kết cục giống như những người đi trước của mình vậy, hoặc là thành công, hoặc là không thành công nên bị gi.ết ch.ết, hoặc là tuy thành công như cũng không thoát khỏi liên lụy mà phải chết.
Mãi đến khi nàng ta nhận được một mệnh lệnh khác của Trần gia, nàng ta mới cho rằng cơ hội chuyển mình đã đến rồi.
Có lẽ nàng ta có thể thành công. Thành công thoát thân rời khỏi nơi này.
"Ngươi cũng là có nỗi khổ riêng." Nghe xong những lời nói của Bạch Thuật, Bàn Nhi sụt sịt một chút.
Ngay cả đám người Tinh cô cô cũng tỏ vẻ thở dài thườn thượt, Hương Bồ trước nay luôn là người dễ để lộ cảm xúc ra ngoài nhất thì đang lau giọt nước mắt đọng bên khóe mắt.
"Cùng lắm thì từ nay về sau ta sẽ không xa lánh ghét bỏ ngươi nữa."
Những lời này nàng ấy nói ra thực ra lại khiến cho tất cả mọi người bỗng dưng cảm thấy dở khóc dở cười.
Sau đó đương nhiên là lúc Bạch Thuật tiếp tục khai hết toàn bộ những mệnh lệnh mà nàng ta nhận được từ những người kia, những lời khai của nàng ta khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngoại trừ Bàn Nhi.
Thực ra mọi chuyện đã phát triển tới tình trạng như hiện tại, Bàn Nhi đã có thể dựa vào những việc của kiếp trước để ghép nối với hiện tại để nhìn được chân tướng mọi việc, cũng như bây giờ nghe xong những lời này, trong lòng nàng tự dưng lại có cảm giác hơi hụt hẫng.
Quả nhiên là thế.
Nếu so sánh theo cách này thì kiếp trước, có lẽ Bạch Thuật vốn dĩ không phải đơn giản rời khỏi hoàng cung giống như nàng vẫn nghĩ, có lẽ là nàng ta đã gặp phải một số chuyện ngoài ý muốn mà phải chết. Dù sao để mà xem xét tình hình ngay lúc đó, Trần gia chắc chắn không thể nào để cho nàng rời đi, không hiểu tại sao Bàn Nhi lại nghĩ tới Trần hoàng hậu.
Tất nhiên là hiện tại dù cho có đi phỏng đoán lại những chuyện của kiếp trước thì cũng không được ích lợi gì nữa. Hơn nữa bây giờ vẫn còn có một số chuyện Bàn Nhi cần phải xử lý, dù sao nàng cũng là người bị hại, biết được có thể tìm lại được cha mẹ đã thất lạc nhiều năm của chính mình, nếu không có phản ứng gì thì hơi không được bình thường cho lắm.
"Ý của ngươi là, ta có thể chính là con gái thất lạc nhiều năm của Nhị lão gia Trần gia sao? Bởi vì ông ta từng gặp qua ta ở Trần gia và cảm thấy nhìn ta khá quen mắt nên mới giao cho ngươi nhiệm vụ âm thầm điều tra chuyện này sao?"
Bạch Thuật liếc nhìn Bàn Nhi một cái rồi gật gật đầu nói: "Chuyện này nô tỳ thực ra vẫn chưa dám khẳng định có phải hay không, dù sao người giống người là chuyện bình thường, cho đến khi người mang miếng ngọc bội kia từ Dương Châu về."
Bàn Nhi một lúc lâu sau chỉ yên lặng không nói gì cả, qua một hồi mới lên tiếng: "Miếng ngọc bội này ta mang về cũng đã được vài năm rồi, trước kia ngươi chưa từng động vào nó, vậy tại sao bây giờ bọn họ lại muốn phỏng theo hình dáng của miếng ngọc này để xác định chứ?"
Bạch Thuật không nói gì, Tinh cô cô nhìn về phía Bàn Nhi, hiển nhiên là cả hai người bọn họ đều nghĩ đến điều đó.
Trước kia Bạch Thuật không hề nhắc đến là bởi vì những người kia không hề có ý định sẽ nhận lại Bàn Nhi, hoặc cũng có thể bọn họ cảm thấy nếu bây giờ nhận lại nàng sẽ chỉ gây thêm phiền phức, không mang lại thêm được lợi ích gì cả, nhưng hiện tại bọn họ tự nhiên lại có ý nghĩ muốn nhận lại con gái, cho dù không có ý nghĩ đó thì ít nhất cũng là muốn xác nhận lại thân phận của Bàn Nhi thôi.
Vì sao chứ?
Đương nhiên là có liên quan đến việc lập thái tử.
Tuy rằng Tông Tông chưa từng nhắc qua đến việc này, nhưng Bàn Nhi vẫn ít nhiều biết được hiện giờ trong triều đình có rất nhiều ý kiến yêu cầu mau chóng lập thái tử. Những người tham gia vào việc này chắc chắn không thể thiếu những triều thần ngay từ đầu có ý muốn như vậy, nhưng chắc chắn cũng bao gồm do sự ảnh hưởng của Trần hoàng hậu hay thậm chí là Trần gia nữa.
Bệ hạ vẫn chưa hề đáp lại việc đó, vì vậy mà bọn họ có lẽ đang rất nôn nóng.
Tình thân sao?
Có lẽ tình thân là thứ chỉ có thể tồn tại trong kí ức mà thôi, Bàn Nhi từng có ấn tượng khá tốt về vị Trần nhị lão gia này, tuy rằng ông ta không có làm tròn trách nhiệm của một người cha, thậm chí còn không có ý định nhận lại nàng, có thể là do ông ta có nỗi lo lắng cũng như băn khoăn của bản thân ông ta, nhưng để Bạch Thuật đi theo giúp nàng nhiều như vậy, cho dù nàng không biết ơn ông ta thì cũng không hề có cảm giác chán ghét ông ta.
Nhưng hiện tại khi xé bỏ toàn bộ lớp da giả dối đó, nàng mới phát hiện trên đời này mọi thứ hết thảy đều không tránh được lí do vì ích lợi.
Bởi vì ích lợi mà đứa con gái này ông ta có thể không cần nhận lại, cũng là bởi vì ích lợi mà đến đứa con có thể nhận lại cũng không sao cả.
May mắn là nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn nhận lại những con người này.
Bàn Nhi thở dài một hơi, lúc đưa ánh mắt hướng lên trên nàng mới phát hiện trong mắt những người phía dưới đang nhìn nàng đều chứa đựng đầy sự lo lắng.
Thực ra hiện tại đang vô cùng tốt, nàng có những người đang ở trước mắt này ở bên cạnh nàng, Tiểu Đức Tử thích làm trò quái dị, có Phùng Hải, còn có hắn và ba đứa con nhỏ, như vậy đã vô cùng tốt rồi, những thứ khác nữa nàng đều không cần.
"Nếu như ông ta đã giao nhiệm vụ đó cho ngươi, ngươi hãy lập tức viết một bản sao của miếng ngọc đem gửi cho bọn họ, ta thật sự rất muốn nhìn xem rốt cục bọn họ muốn làm cái gì."
"Đúng đó."
"Còn về phần ngươi, bây giờ việc ngươi xuất cung hiển nhiên là một chuyện không hợp lý chút nào, cho dù ta muốn thả cho ngươi rời đi, người ở Trần gia kia có lẽ cũng sẽ không tha cho ngươi, vậy nên là hãy cứ ở lại chỗ này đi."
Nói xong lời này, Bàn Nhi đứng dậy bước vào phòng ngủ.
Tinh cô cô bảo Hương Bồ và những người khác mau chóng lui xuống, tạm thời không nên vào quấy rầy nàng, chính bà ta cũng không đi vào.
Chưa đến giữa trưa, Tông Tông đã đến rồi.
Lúc hắn tới, Bàn Nhi vẫn đang nằm trên giường, búi tóc xõa xuống, áo ngoài cũng đã cởi ra, vẻ mặt mang một sự uể oải lười biếng.
Nói chung phi tần trong cung cũng chỉ có một mình nàng có bộ dạng như thế này, ai mà không lúc nào cũng sửa sang ngay ngắn thận trọng chứ, bởi vì sợ rằng nhỡ có người vào cung sẽ để cho người ta nhìn thấy thái độ thiếu chuẩn mực, duy chỉ có một mình nàng là chưa từng để ý đến chuyện đó.
"Nghe nói, hôm nay trong cung của nàng... Đã xảy ra chuyện gì đó phải không?"
Hai chữ "nghe nói" này đúng là có chút ý vị sâu xa đấy, Bàn Nhi cũng không định vạch trần chuyện trong cung của nàng có tai mắt ngầm của hắn, bởi vì trong lòng hai người họ vốn dĩ luôn biết rõ chuyện này, cũng bởi vì cho đến nay Tông Tông chưa từng che giấu chuyện này trước mặt nàng, cũng giống như lần này hắn cố ý chủ động để bại lộ một số thứ. Nhưng mà cho tới bây giờ Tông Tông cũng không hề rảnh rỗi nhiều chuyện với việc của nàng, ngoại trừ như lần này, hắn cảm thấy chuyện này cần phải hỏi thăm một vài câu mới là hợp lý nhất.
"Kỳ thật cũng không có chuyện gì cả."
Tông Tông đương nhiên là không tin, không có chuyện gì cả thì làm sao lại ra nông nỗi này.
Bàn Nhi cũng đã nhìn ra điều đó nên chủ động vươn tay ra để hắn ôm, sà thằng luôn vào lồng ng.ực của hắn, nàng mới thấp giọng nói: "Có lẽ thiếp có thể sẽ tìm được cha mẹ ruột của thiếp."
Những lời này nghiễm nhiên có sức bùng nổ mạnh mẽ, dù sao lúc trước ở Dương Châu, Tông Tông đã đồng ý với nàng sẽ giúp nàng tìm được cha mẹ ruột, nhưng mà vẫn không có thêm chút tiến triển nào cả, bây giờ Bàn Nhi ngồi ở trong cung lại nói rằng mình có thể tự tìm ra cha mẹ của mình, vậy thì cha mẹ ruột của nàng có thể là ai được chứ.
Tông Tông không hổ danh là Tông Tông, hắn rất nhanh sau đó đã nghĩ đến người này có lẽ là hắn sẽ quen biết, thậm chí có thể là đã từng tiếp xúc với Viên Viên rồi, nếu không thì xem xét những người mà nàng tiếp xúc, căn bản không thể nào có khả năng xảy ra những chuyện như thế này.
"Chuyện đó có liên quan đến việc xảy ra ngày hôm nay sao?" Tông Tông vốn nghe nói đó chỉ là ồn ào chuyện ăn trộm trong Cảnh Nhân Cung mà thôi, những chuyện nhỏ như vậy thật ra không đáng nhắc đến, nhưng Phúc Lộc lại bảo rằng người kia chính là Bạch Thuật.
Đối với Bạch Thuật, Tông Tông vẫn có một chút ấn trượng, hắn cảm thấy người cung nữ này thực sự rất trầm ổn, làm việc cũng rất có kinh nghiệm, vậy mà Bạch Thuật lại gây ra chuyện như vậy, hiển nhiên việc này đối với Cảnh Nhân Cung mà nói chính là chuyện không hề nhỏ, cho nên hắn trước tiên nhanh chóng xử lý xong chuyện công vụ, sau đó thì lập tức tới đây.
Bàn Nhi gật gật đầu.
Một lát sau nàng mới nói: "Để thiếp cho người đưa Bạch Thuật tới đây, để nàng ta nói rõ mọi chuyện, thiếp không muốn nói. Nhưng mà người cũng đừng làm khó nàng ta, mấy năm nay nàng ta cũng không có cố gắng gây ra bất kỳ chuyện gì làm bất lợi cho thiếp."
Không lâu sau, Bạch Thuật đã được gọi tới.
Trước khi bị gọi đến trong lòng nàng ta đã có sự chuẩn trước, cho nên căn bản không cần Bàn Nhi dặn dò, nàng ta đã tự giác kể lại hết một lượt mọi chuyện từ trước đến nay, bao gồm lai lịch của bản thân mình, cũng như lý do vì sao lại tiếp cận bên cạnh Bàn Nhi, cũng như sự việc ầm ĩ trộm cắp lần này.
Đương nhiên trong đó chắc chắn không hề nhắc đến chuyện Bàn Nhi cố ý gài bẫy để nàng ta phải khai ra mọi sự tình, chuyện này vốn dĩ không cần phải đề cập đến, đó là điều mà một cung nữ trong cung phải biết rõ trong đầu.
Hương Bồ vốn dĩ đang cảm thấy hơi sốt ruột, sợ rằng lời nói của nương nương và Bạch Thuật lại không giống, hoặc là sợ rằng Bạch Thuật sẽ nói ra những chuyện không nên nói, sự thật đã chứng minh rằng nàng ấy đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tông Tông nghe xong mọi chuyện không tránh khỏi cảm thấy kinh hoàng, thậm chí hắn còn cảm thấy thật là trùng hợp.
Nhưng Viên Viên không thể nào lừa hắn, tất cả những sự việc bao gồm Viên Viên không phải là con gái ruột của Tô gia, nàng có cha mẹ ruột là người khác đều đã xảy ra ngay dưới mắt hắn rồi, cung nữ này tất nhiên cũng không dám nói dối hắn, một điểm mà nàng ta nói chính là chuyện hôm qua Thừa Ân Hầu phu nhân vào cung, đồng thời sắp xếp giao nhiệm vụ cho nàng ta đều có thể gặp mặt để đối chiếu.
Nói cách khác thì chuyện này chắc chắn là có thật.
Mà đồng thời, Tông Tông cũng nghĩ đến lý do khiến cho tâm tình của Viên Viên lại trở nên sa sút như thế.
Vài năm nay, họ chưa từng nghĩ tới việc phải xác nhận qua, tại sao ở thời điểm này lại nghĩ tới chuyện đó.
Vì sao chứ?
Cho nên mới nói cách suy nghĩ của Bàn Nhi và Tông Tông vẫn là có điểm giống nhau, hai người họ đều nghĩ đến một chuyện như thế.
Với tình hình này, chuyện tâm tình của Viên Viên tự nhiên trở nên sa sút cũng là điều không có gì là lạ cả, nàng muốn tìm cha mẹ ruột bao nhiêu năm nay như vậy nhưng đều không tìm ra được lại phát hiện ra dưới tình huống như thế này, đổi lại là ai đi nữa thì tâm tình cũng sẽ không thể tốt được.
"Không phải bọn họ đang cố xác nhận lại hay sao? Chúng ta cứ vẽ món đồ đó thành một bản sao rồi truyền ra ngoài cho họ, trẫm thật sự rất muốn nhìn xem rốt cục là bọn họ muốn làm cái gì?"
Một câu nói của hắn đã xếp đặt toàn bộ mọi chuyện, ngược lại Bàn Nhi lại khuyên ngăn hắn: "Người cũng đừng trở nên tức giận, kỳ thật thiếp cũng không sao cả, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi."
Ngoài ý muốn? Chỉ sợ đây không phải chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi đâu.
Đáng lẽ ra nàng là một tiểu thư danh môn, cho dù là con thứ nhưng với gia thế của Trần gia cũng không cần lo lắng sau khi lớn lên không gả được cho một người tốt, vậy mà họ lại để thất lạc mất nàng khi mà nàng mới được có mấy tuổi, lại còn để lưu lạc đến tận Dương Châu cách xa ngàn dặm.
Tông Tông đã sớm đoán được lai lịch của Viên Viên có khả năng không tầm thường chút nào, ít nhất cũng sẽ không phải xuất thân từ một gia đình thấp kém như Tô gia, trước tiên là lời nói của Diêu Kim Chi, lại thêm việc lớn tuổi như vậy lại có đứa con nhỏ tuổi như vậy, nếu đúng là được nuông chiều như lời của Diêu Kim Chi nói, chứng tỏ gia thế không hề thấp kém, tại sao lại có thể bỏ rơi được chứ?
Tông Tông không giống như những nam nhân khác, từ nhỏ hắn đã sinh ra và lớn lên ở trong cung, hắn đã chứng kiến những sự tình như nữ nhân có thể sử dụng mọi thủ đoạn để đấu đá nhau, cho nên theo bản năng hắn đã nghĩ tới là do các phu nhân tranh giành nhau, thậm chí có thể Nhị phu nhân còn bị nhốt nữa.
Nhưng mà rốt cuộc có phải như vậy hay không, còn phải đợi điều tra và kiểm chứng trước đã.
"Bây giờ cũng không còn sớm nữa, đợi lát nữa Uyển Chu và Tông Kiềm tới đây, nàng còn không nhanh chóng đứng dậy, trang điểm đánh phấn tô son, miễn là đừng làm cho bọn trẻ lo lắng. Hôm nay trẫm không có công việc gì cả, sẽ ở lại dùng bữa với nàng và bọn nhỏ."
Bàn Nhi còn chưa muốn động đậy, mãi đến khi hắn nhéo nhéo má nàng, nàng với cọ cọ mắt vào ngực hắn rồi mới buông ra, bước xuống giường để Hương Bồ giúp nàng mặc trang phục."