Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 122

Khôn Ninh cung

Tông Đạt từ xa đi tới, thấy các cung nữ giúp việc đều đang vui vẻ náo nhiệt, hai người trong số họ còn đang cầm tấm vải đỏ trên tay. Sau khi tiến vào, Tông Đạt hành lễ với Hoàng hậu, sau đó hỏi: "Mẫu hậu, trong cung đang tổ chức việc vui gì vậy?"

Trần Hoàng hậu nói: "Có tổ chức chuyện vui gì đâu, Phú Hạ xuất cung chuẩn bị xuất giá, mẫu hậu thấy nàng ta đã ở bên cạnh nhiều năm, công lao có nhiều, khổ cực cũng chịu không ít, chuẩn bị cho nàng ta chút của hồi môn, để nàng ta xuất cung được vẻ vang."

Tông Đạt hơi ngạc nhiên: "Thì ra Phú Hạ cô cô chuẩn bị xuất cung rồi?"

Không chỉ có Tông Đạt rất ngạc nhiên, khi Phú Hạ nói chuyện này với Trần Hoàng hậu, Trần Hoàng hậu cũng vô cùng bất ngờ. Dù sao cũng là người đã ở bên cạnh mình lâu như vậy, Phú Hạ ở nhà có cha, mẹ, Trần Hoàng hậu cũng không thể không để nàng ta xuất cung, ngăn cản một nhà bọn họ sum vầy đoàn tụ.

Đây là lần đầu tiên có một đại cung nữ bên cạnh mình xuất cung sau khi nàng ta làm Hoàng hậu, vừa nghĩ như vậy, Trần Hoàng hậu cho rằng cần phải làm hoành tráng một chút, nên hai ngày qua đã thưởng cho Phú Hạ rất nhiều đồ vật.

"Phú Hạ cô cô bên cạnh người cũng đến tuổi rồi, kéo dài thêm nữa cũng không thích hợp."

Về chuyện này, Tông Đạt không biết nên nói cái gì cho phải, nên cũng không nói nữa.

Trần Hoàng hậu nhìn Tông Đạt, trên mặt nhi tử đã có chút khí sắc, môi nở nụ cười, nói: "Để nương phân phó ma ma hàng ngày nấu canh cho con uống, dù thời tiết ấm lên cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng có lén lút không chú ý sức khỏe sau lưng mẫu hậu, nếu không thì lần sau sẽ không đơn giản là đánh mấy roi ít ỏi đâu."

Kể từ mùa đông năm ngoái, Tông Đạt liên tục bị bệnh, cứ mỗi khi gặp nhau, Trần Hoàng hậu đều nói lại lời này. Sau khi bị bệnh lần đó, Tông Đạt bị ho rất nghiêm trọng, ho suốt ba tháng mới đỡ một chút. Nào ngờ vào mùa xuân lại bị tái phát, thái y nói mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi nảy nở, có những bệnh cũ sẽ bị tái phát, không thể uống thuốc hàng ngày, khi vào mùa hạ mới xem như khỏi hẳn.

Tuy hiện nay đã khỏe rồi, nhưng cơn bệnh cũng lưu lại di chứng, thái y căn dặn một khi tiết trời trở lạnh thì phải chú ý giữ ấm, để tránh lưu lại gốc rễ của bệnh, nếu bị tái phát thì sẽ khó trị hơn. Cũng vì lần bị bệnh này, mọi người càng thêm hiểu rõ thân thể của Đại hoàng tử yếu ớt như thế nào, Trần Hoàng hậu cho rằng việc sắc phong Thái tử bị cản trở, ít nhiều cũng có liên quan tới việc này.

Nhưng hiện tại nói những thứ này thì đã quá muộn, cũng không thể nói chuyện này với Tông Đạt. Trải qua chuyện này, Trần Hoàng hậu mới phát hiện con mình là người hay suy nghĩ, không thể để Tông Đạt phải phiền lòng về chuyện này rồi lại hại thân thể.

"Nhi tử đã ghi nhớ lời mẫu hậu dặn dò, nhất định sẽ không tham công tiếc việc nữa." Nói đến mấy chữ cuối, Tông Đạt cúi đầu xuống, nhưng Trần Hoàng hậu không nhìn được cảnh này vì chợt nhìn thấy Vương Đông Lai lấp ló ở cửa.

Trần Hoàng hậu nghĩ Vương Đông Lai có việc cần báo cáo, nên vỗ vai con trai, rồi nói vài câu, sau đó thì Tông Đạt rời đi.

Đợi người rời đi hẳn, Vương Đông Lai mới tiến vào.

Đôi mày liễu của Trần Hoàng hậu hơi nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng: "Lại có chuyện gì?"

Thái độ của Trần Hoàng hậu như vậy, thật ra khoảng thời gian này để Vương Đông Lai đi làm việc, thật sự đã giúp nàng ta rất nhiều chuyện. Nhưng chuyện để Vương Đông Lai xuất đầu lộ diện luôn khiến Trần Hoàng hậu canh cánh trong lòng, nên khi gặp mặt mới tỏ thái độ như vậy.

"Theo lý mà nói, những lúc như này, nô tài không dám nói ra, sợ làm nương nương thất vọng, dù sao Phú Hạ cũng hầu hạ bên cạnh nương nương nhiều năm, vậy nên nô tài mới do dự mấy ngày này…"

"Được rồi, có chuyện gì thì nói ra đi, đừng có quanh co nữa."

Thực ra Trần Hoàng hậu hiểu rõ, nếu do dự, thì hắn sẽ không đến gặp nàng ta, Vương Đông Lai đã nói trước là chuyện này sẽ gây bất lợi cho Phú Hạ.

Nhưng sao lại là Phú Hạ, không hiểu sao trong lòng Trần Hoàng hậu lại có một dự cảm xấu.

"Thuộc hạ của nô tài, Tiểu Kha Tử, phát hiện Phú Hạ và Bạch Thuật ở Cảnh Nhân Cung nhiều lần gặp nhau, cũng trong mấy ngày này, hai người họ đã nhờ người khác để liên lạc với nhau. Ngày hôm kia, Bạch Thuật còn đưa cho Phú Hạ vài đồ vật, vì khoảng cách quá xa mà không nhìn rõ được vật gì, nhưng vào ngày hôm sau thì Phú Hạ đã cho người đưa đồ vật đó ra ngoài cung."

Lúc đầu, Trần Hoàng hậu mỉa mai, cảm thấy chuyện này thật nực cười, càng về sau, khi nghe hết, cảm thấy có gì đó không ổn, đôi mày liễu khẽ cau lại.

"Ngươi có chắc chắn không?"

"Nô tài chắc chắn, nếu không nắm chắc, nô tài sẽ không dám to gan tới báo cáo chuyện này cho nương nương."

Trần Hoàng hậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, ta đã biết, ngươi lui xuống đi."

Vương Đông Lai lập tức lui xuống.

Ra đến hành lang, đi được một đoạn, Tiểu Kha Tử từ đâu đã xuất hiện theo đằng sau.

"Vương sư huynh, chuyện này như vậy có ổn không? Phú Hạ sắp xuất cung rồi, lúc này tố cáo nàng ta…"

"Vậy nên đây là lòng tốt của chúng ta, dù sao nàng ta cũng sẽ xuất cung, lúc này trong cung mọi người ai ai cũng biết, trong cung của Thục Phi đã phái người tặng đồ vật rồi, Hoàng hậu cũng không làm gì được Phú Hạ. Chúng ta có làm cái gì với nàng ta đâu, ruồi không ăn quả trứng lành, không có lửa thì làm sao có khói, nếu nàng ta làm chuyện kín đáo không để ai bắt gặp thì sao chúng ta có cơ hội nắm thóp?"

Tiểu Kha Tử không dám nhiều lời, hắn ta không thể nói Vương sư huynh tự nói huynh ấy là con ruồi được.

"Qua lần này, Hoàng hậu nương nương nên hiểu rằng, cho dù là người của mình, hay là người trong cung khác, nô tài có thể dùng được thì đều nên trọng dụng."

"Sợ rằng chuyện lần này sẽ chọc cho Hoàng hậu nương nương và Tô Quý phi đấu đá lẫn nhau…"

Vương Đông Lai liếc nhìn Tiểu Kha Tử, miệng không nói câu nào nhưng trong lòng thầm mắng, chính là cần chọc lên tranh đấu, không có các nương nương đấu đá lẫn nhau thì nô tài như bọn họ biết sống thế nào. Còn hy vọng không có tranh đấu lục đục à, đã đấu đá nhau từ lâu rồi, đúng là ngây thơ!

Tất nhiên là hắn ta sẽ không nói ra những điều này cho Tiểu Kha Tử.

Khi Vương Đông Lai bí mật đến báo cáo, Phú Xuân cũng ở đó.

Sau khi hắn rời đi, Phú Xuân nói: "Nương nương, người ngàn vạn lần đừng tin lời xúi giục của Vương Đông Lai, Bạch Thuật là người của chúng ta, chuyện này không có nhiều người biết."

"Nhưng bản cung gần đây không phân phó nàng ta liên lạc với Bạch Thuật."

Phú Xuân ngay lập tức im bặt.

"Gọi Phú Hạ đến đây, bản cung có chuyện muốn hỏi nàng ta."

"Nô tì sẽ lập tức đi ngay, nương nương, Phú Hạ, nàng ta không thể phản bội người đâu, phụ mẫu nàng ta còn ở trong phủ." Phú Xuân ngập ngừng nói ra, rồi nhanh chóng lui xuống.

Không lâu sau, Phú Hạ theo Phú Xuân đi đến.

Có thể thấy Phú Xuân đã hết lòng cầu tình cho nàng ta, nhưng không hề nói với Phú Hạ đã xảy ra chuyện gì, nên Phú Hạ trông có vẻ vui mừng, nghĩ là lại có nương nương ở cung nào ban thưởng cho nàng ta.

Trần Hoàng hậu liếc nhìn Phú Xuân, Phú Xuân hiểu ý, nói ra chuyện Vương Đông Lai với Phú Hạ.

"Phú Hạ, ngươi mau nói rõ với nương nương đã xảy ra chuyện gì."

Phú Hạ vô thức nghĩ, có phải chuyện nàng ta lén lút lên kế hoạch xuất cung đã bị Hoàng hậu nương nương biết được rồi. Nhanh nhạy nghĩ lại, Vương Đông Lai mật báo là chuyện nàng ta và Bạch Thuật lén lút liên lạc với nhau, còn chuyện này thì nương nương vẫn chưa biết.

Nếu là vì chuyện này, nàng ta không có gì phải sợ, nhưng Phú Hạ vẫn nhìn Hoàng Hậu với ánh mắt chần chừ, nói: "Chuyện này là Hổ Phách bên cạnh Trần nhị phu nhân phân phó nô tì thực hiện, nói là việc vặt do chủ tử trong phủ ra lệnh."

"Chủ tử trong phủ, vị chủ tử nào?" Trần Hoàng Hậu nhanh chóng nắm bắt được ý không rõ ràng trong lời nói của Phú Hạ.

"Chuyện này nô tì không rõ, cũng không dám hỏi nhiều, Phú Xuân tỷ tỷ chắc biết rõ đã xảy ra chuyện gì, Phú Xuân tỷ tỷ, tỷ phải làm chứng cho muội, nô tì thật sự không phản bội nương nương."

Ánh mắt Trần Hoàng Hậu chuyển lên người Phú Xuân, Phú Xuân quỳ 'phịch' xuống sàn.

Thật ra để nói rõ chuyện này, thì phải nói đến lúc trước.

Lúc đó Trần Hoàng Hậu vừa mới gả cho hoàng tử, thân phận khác nhau, Trần gia sợ Thái tử phi mắc mưu người khác trong cung, nên đã nói với Thái tử phi tên của mấy hạ nhân, nói rằng những người này có thể dùng được.

Suy cho cùng, người của Trần gia cài gắm trong cung là có hạn, cho dù bọn họ có muốn đưa người vào trong, cũng không thể sắp xếp bọn họ vào đúng nơi muốn gài cắm, vì vậy, những người này, có thể đang hầu hạ trong Đông Cung, cũng có thể đang ở trong Khôn Ninh Cung hay Từ Ninh Cung, đều là người mà Thái Tử phi có thể sử dụng.

Đó cũng là một số ít người trong đám thuộc hạ của Trần gia có thể sử dụng được.

Lúc đó, Thái tử phi nhận được danh sách, trong lòng vui sướng một hồi, điều này có nghĩa là nàng ta đã là một trong những thành viên chủ chốt của Trần gia, nàng ta không còn là thất cô nương yếu đuối, không thể tự định đoạt rất nhiều chuyện như trước nữa.

Lúc đó nàng ta cũng không ngờ, Trần gia có thể đưa những người này cho nàng ta, vậy thì trong bọn họ chắc chắn còn có những người khác nữa, mấy cái tên trong danh sách, chắc chắn không phải là toàn bộ người Trần gia gài cắm trong hoàng cung, dù sao Trần gia cũng đã có dụng ý riêng. Nàng ta đã thử nghĩ đến những điều đó, nhưng tình huống này nàng ta cũng không thể ngăn được.

Sau đó, những người trong tay Thái tử phi dần dần bị diệt trừ, Trần gia đưa thêm vài người đến, Bạch Thuật là một trong số đó, mà danh sách lần này được một vị nữ quyến Trần gia vào cung thăm Thái tử phi đưa đến. Thỉnh thoảng Trần gia cũng sai bảo họ làm một chút chuyện, ví dụ như đi nghe ngóng thông tin, những chuyện này đều không được thông qua Thái tử phi.

Cũng giống như vậy, những người này đều là người của Trần gia, bị Trần gia kiểm soát, Phú Xuân, Phú Hạ, các nàng ta sao có thể thoát khỏi số mệnh này? Các nàng ta cũng vậy, đều là người của Trần gia, còn có phụ mẫu đang ở Trần gia, chuyện Trần gia sai bảo các nàng làm, há có thể không làm sao?

Chuyện truyền tin tức, hay là làm chút chuyện gì khác, các nàng ta không thể không vâng lời, hầu như các nàng ta đều không dám hỏi kỹ, giao việc thì làm thôi, không dám nhiều chuyện.

Những điều này, Thái tử phi hiểu rất rõ, lúc trước nàng ta cũng gặp phải chuyện như này, vẻ mặt không quá vui vẻ nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Theo thời gian, nó đã trở thành một quy tắc.

Đến lúc này, thân phận của nàng ta đã thay đổi, ngày trước chỉ là một Thái tử phi, bây giờ đã trở thành Hoàng hậu, thậm chí còn sinh ra được một đích trưởng tử, tâm tính cũng sẽ thay đổi theo. Nàng ta mới vừa hỏi 'Vị chủ tử nào?' thì đã có thể thấy, đây là lý do Phú Hạ quỳ ở dưới đất.

Xét cho cùng, Phú Hạ là tâm phúc của Trần Hoàng hậu, tâm tình của chủ tử thế nào, nàng ta là người hiểu hơn ai hết.

Giải thích thì không cần giải thích, Phú Hạ làm chuyện Trần gia giao cho mà không báo cáo, đây chính là nguyên nhân. Bây giờ, Trần Hoàng hậu không quan tâm đến chuyện này, ngoài sự tức giận vì Trần gia không coi mình ra gì, tùy ý sai sử tâm phúc bên cạnh, Trần Hoàng hậu còn muốn biết, Trần gia sai Phú Hạ liên lạc với Bạch Thuật để làm gì.

"Nô tỳ cũng không biết là làm gì, ngày hôm kia, Trần nhị phu nhân vào cung, Hổ Phách gọi Bạch Thuật đến, hai người đó nói chuyện một lúc, ngày hôm sau Bạch Thuật đưa cho nô tì một món đồ, bảo nô tì tìm người đưa ra ngoài cung cho Hổ Phách." Phú Hạ nói.

"Đó là đồ gì?"

Phú Hạ đương nhiên biết đó là đồ vật gì, nàng ta phải tìm người đưa đồ ra ngoài cung, dù là cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, nếu mang theo đồ không nên mang ra ngoài cung, cũng không thể tránh việc phải đi đến Thận Hình Ti một chuyến.

"Đó là một tờ giấy, trên giấy hình như là vẽ hình một bông hoa, nhưng nhìn khá giống bức vẽ mặt dây chuyền."

"Rốt cuộc là vẽ hoa hay là vẽ mặt dây chuyền?" Trần Hoàng hậu không kiên nhẫn, không hề hài lòng với câu trả lời mơ hồ của Phú Hạ.

"Chắc là hình vẽ mặt dây chuyền ngọc, nhưng kiểu dáng của miếng ngọc quá đơn giản, không có nhiều hoa văn họa tiết, chỉ có một chữ 'Viên’ thôi."

"Chữ 'Viên?”

"Là chữ 'Viên có bộ nữ, Viên trong Thục Viên."

Trần hoàng hậu đột nhiên sửng sốt, vội vàng nói: "Ngươi, ngươi nhanh đi vẽ lại bức tranh đó cho ta xem."

Dáng vẻ nóng vội của Trần hoàng hậu dọa Phú Xuân và Phú Hạ hoảng hốt, hai người họ vội vàng đứng lên, Phú Hạ chạy ngay ra ngoài, nhìn phương hướng nàng ta chạy thì có lẽ là đến thư phòng. Trần Hoàng hậu không yên tâm, cũng đi đến đó, trong đầu Phú Xuân tràn đầy nghi hoặc, nàng ta cũng đi theo đến thư phòng.

Phú Hạ vẽ rất nhanh, trên tờ giấy trắng nhanh chóng biến thành một bức họa, nét vẽ hơi thô nhưng có thể nhìn ra hình dáng.

Đó là một đồ vật hình tròn, trên đó có một chữ 'Viên'.

Phú Xuân và Phú Hạ không hiểu đó là gì, nhưng Trần Hoàng hậu lại biết rất rõ.

Nàng ta nghĩ bản thân đã quên đi đồ vật này, nhưng dù ký ức có bị chôn sâu đến mấy cũng không thể quên được.

"Thất tỷ tỷ..."

...

Cô bé đó rất dễ thương, nụ cười ngọt ngào như mật, đôi mắt đen láy, vừa to vừa tròn.

Lúc đó, nàng ta ở với tổ mẫu hai năm, trở nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn rất nhiều, biết là bản thân không được phép thích nàng, biết là nương của nàng đã hại nương nàng ta ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, nên mới gửi nàng đến chỗ tổ mẫu.

Nhưng mỗi lần nàng đến thăm tổ mẫu, lại rất thích cùng nàng ta chơi đùa.

Trần ma ma nói, nàng ta đừng nên chơi thân với thập cô nương, đừng cho rằng thập cô nương còn nhỏ tuổi, thật ra rất là ranh ma, làm cho lão phu nhân rất yêu thích.

Lại nói lúc ban đầu, dì Vương từng được lão phu nhân nuôi nấng, bây giờ thấy thất cô nương người được lão phu nhân yêu thích, thì để thập cô nương đến đây để tranh giành sự sủng ái của lão phu nhân.

Thập cô nương chỉ muốn quấn lấy người để chơi cùng, chính là muốn ở lại Vĩnh An Đường lâu hơn, làm cho lão phu nhân yêu thích nàng nhiều hơn, người đừng để nàng được như ý nguyện.

Nếu lúc ấy, lão phu nhân muốn nuôi dưỡng thập cô nương, không nuôi thất cô nương người nữa, người sẽ phải chuyển ra khỏi Vĩnh An Đường.

Vào thời điểm đó, trong nhà có nhiều tỷ muội, chỉ có nàng ta là người đầu tiên có được vinh hạnh sống và lớn lên ở Vĩnh An Đường, cũng vì thế mà nương nàng ta mới không bị những tên nô tài coi thường khinh rẻ nữa.

Nếu nàng ta phải rời khỏi Vĩnh An Đường...

Từ đó trở đi, nàng ta không thân thiết với nàng nữa, lúc trước hai người hay cười đùa vui vẻ, hay chơi cùng nhau, nhưng sau này, nàng ta đã bỏ mặc nàng. Nhưng nàng vẫn rất thích quấn lấy nàng ta để chơi cùng.

Đúng rồi, nàng còn quá nhỏ... Nên không biết được đâu là địch, đâu là đồng minh, không biết khoảnh khắc nàng được sinh ra, các nàng đã được định sẵn là đối thủ của nhau.

Phụ thân có vẻ vui vì thấy quan hệ của hai người rất tốt, nàng ta liền càng ngày càng đối tốt với nàng, tốt đến mức nàng suốt ngày vây quanh nàng gọi to thất tỷ tỷ.

Mãi đến ngày hôm đó…

Bình Luận (0)
Comment