Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 123

Chuyện ngày hôm đó, Trần Hoàng hậu vẫn còn nhớ rõ như in.

Nàng ta biết nương nàng sẽ đối phó dì Vương, bây giờ chỉ là nhẫn nại, đợi thời cơ thích hợp, nhưng nàng ta không ngờ rằng nó lại đến sớm như vậy.

Ngày hôm đó, nương đích thân nói rằng đừng mang nàng tới, nháy mắt với nàng ta một cái, não nàng ta ong lên, lại nói một câu mang nàng đi.

Khi đi, nàng ta còn ngồi bên cạnh nàng, nhưng khi trở về thì đã tách ra.

Nàng ta đoán, chắc chắn đã xảy ra chuyện, sau đó, quả thật là có chuyện.

Chuyện ngày đó, khiến một đứa trẻ như nàng ta vô cùng ám ảnh, khi trở về thì bị ốm một trận rất nặng, lúc bệnh tình đã đỡ hơn thì nghe tin thập muội muội đã mất, lúc đó nàng ta mới thật sự tin là nàng đã chết thật rồi.

Sau chuyện đó, nàng ta hỏi nương, nương có vẻ không thích nói về chuyện đó, chỉ nói rằng nương không làm hại nàng, chỉ đem nàng bán đến một nơi rất xa thôi.

Sau đó, nàng ta cũng từng nghĩ, một cô bé nhỏ như vậy, bị bán đi xa chắc chắn sẽ sống không được tốt, ăn không no, ngủ không ngon, hoặc là nương chỉ nói qua loa lấy lệ với nàng ta, nói không chừng, nàng đã sớm không còn rồi.

Không ngờ rằng, người đã biến mất mười mấy năm nay, bỗng nhiên lại xuất hiện.

Là muội đã trở lại sao?

"Đi gọi Bạch Thuật đến gặp bổn cung, hình vẽ này làm sao nó có được?"

Phú Xuân vâng dạ, định lui xuống làm việc, nhưng bị Trần Hoàng hậu gọi lại: "Khoan hẵng đi." Nói rồi, nàng ta đi vào trong phòng, không gọi Phú Xuân, Phú Hạ đi theo, hai nàng cũng không dám tiến vào.

Hiện giờ đã có thể nhìn ra, có vẻ vấn đề nằm ở trên bức vẽ.

Cả một buổi chiều, Trân Hoàng hậu không ra khỏi phòng, toàn bộ Khôn Ninh Cung yên tĩnh đến đáng sợ.

Các cung nữ và thái giám đều tự biết thân biết phận, không dám cười đùa lớn tiếng, trong bụng đoán già đoán non có phải Phú Hạ tỷ tỷ đã làm chuyện gì phật lòng nương nương nên mới bị gọi đi, vậy nên Hoàng Hậu nương nương mới ở trong phòng suốt cả buổi chiều.

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán trong lòng bọn họ, Vương Đông Lai còn cảm thấy vui mừng vì đã lập được công lao.

Về Trần Hoàng hậu, nàng ta mặc dù không đi xác thực nhưng đã đoán được đây có thể là đồ của Tô Quý phi, nếu không thì sao Trần gia phải dùng đến Bạch Thuật? Thậm chí không kể là trước mặt nàng ta hay sau lưng nàng ta cũng phải sai sử Bạch Thuật đi làm việc.

Trần gia đã làm thế nào để phát hiện được thân phận của Tô Quý phi, đã phát hiện từ lúc nào, có phải là vừa mới biết, hay đã biết từ sớm lại giả vờ không biết mà cố ý đưa nàng vào cung, để nàng là một con cờ bí mật của Trần gia?

Tại sao trước đây không nhắc đến, mà đến tận bây giờ mới nhắc?

Trong đầu Trần Hoàng Hậu hiện giờ có rất nhiều thắc mắc không lời giải, nhưng lúc này nàng ta mới để ý đến thân phận của Tô Quý phi, chắc chắn là có liên quan đến chuyện lập Thái tử. Lẽ nào Trần gia cho rằng Đại hoàng tử không được trọng dụng, bây giờ muốn ngầm phụ trợ Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, cho rằng Tô Quý phi được sủng ái hơn Hoàng Hậu là nàng ta, bệ hạ kéo dài mãi vẫn chưa lập Thái tử, chính là vì muốn chọn Nhị hoàng tử hoặc Tam hoàng tử?

Cứ mãi suy nghĩ, trời đã tối rồi, không có ai dám tiến vào châm nến, Trần Hoàng Hậu tự nhủ bản thân không được suy nghĩ nữa, nếu còn nghĩ nữa thì nàng ta sẽ phát điên mất.

Nàng ta gọi Phú Xuân vào châm nến, dùng bữa tối, như thể chưa hề xảy ra chuyện gì.

Qua một đêm, ngày hôm sau, nàng ta phân phó Phú Xuân chọn thời điểm thích hợp gọi Bạch Thuật đến, nàng ta muốn hỏi Bạch Thuật chút chuyện.

Phú Xuân không dám hỏi nhiều, vâng dạ nghe lời.

Phú Xuân cũng không biết lúc nào mới là thích hợp, nghĩ chắc là phải làm thế nào đó mà Tô Quý phi không thể biết được, dù sao Bạch Thuật cũng là mật thám ở đó, có lẽ sau này sẽ còn dùng tới.

Nghe nói bệ hạ triệu Tô Quý phi đến Càn Thanh cung, nên nàng ta đã lập tức cho người đi gọi Bạch Thuật.

Người nàng ta sai sử là một cung nữ quấn đai màu xanh lá, cung nữ này và Bạch Thuật là người đồng hương, bây giờ không hầu hạ ở Khôn Ninh cung, vẫn đang làm cung nữ quét dọn ở Đông cung. Lúc trước vẫn đang quan sát nên mới chưa sai sử nàng ấy đi làm việc.

Khi cung nữ đến tìm Bạch Thuật, vừa đúng lúc Bạch Thuật đang nghỉ ngơi.

Mỗi lần Quý phi đi Càn Thanh cung, chính là lúc cung nữ thân cận bên cạnh được đi nghỉ ngơi, muốn ngủ bù thì ngủ bù, muốn làm việc riêng thì làm việc riêng.

Bạch Thuật đang nghỉ ngơi, Hương Bồ vừa đi giặt quần áo lót trở về, nghe nói có cung nữ đến tìm Bạch Thuật, nói: "Lúc này nàng ta đến tìm ngươi làm gì? Chẳng lẽ lại có việc gì cho ngươi làm à? Nhưng hôm nay đâu có thấy người nhà Hoàng Hậu nương nương đến đâu?"

Hương Bồ nghĩ được cái gì, Bạch Thuật cũng nghĩ được đến đó, thậm chí còn nghĩ được nhiều hơn.

Nhưng Bạch Thuật không nói nhiều, chỉ nói đi gặp rồi mới biết. Lúc gặp được cung nữ đó, nàng ta nói vị ở Khôn Ninh cung gọi đến, nói xong thì tháo đế lót giày đưa cho Bạch Thuật, rồi mới rời đi.

Bạch Thuật cầm đế giày trên tay, trong lòng nặng nề, về đến phòng, Hương Bồ hỏi chuyện, biết là vị ở Khôn Ninh cung gọi đến, nên khuyên đừng đi.

"Người Trần gia không đến, vị ở Khôn Ninh cung gọi ngươi đến làm gì, ngươi ngàn vạn lần đừng đi, trong lòng ta có linh cảm không tốt."

Nhưng Bạch Thuật lại nghĩ khác, cho dù nương nương có ở trong cung, chắc chắn cũng sẽ bắt nàng ta tới đó, bởi vì nàng ta đến đó mới biết được đối phương đang tính toán chuyện gì.

Đây chính là lý do nương nương đã giữ Bạch Thuật lại, cũng là lý do Bệ hạ để Bạch Thuật ở bên cạnh Hoàng Hậu, lần này không đi không được.

Chuyện này Bạch Thuật sẽ không để Hương Bồ biết, chỉ nói là cần phải tới đó, nói nàng ta yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Hương Bồ thấy không thể khuyên được Bạch Thuật, đến khi Bạch Thuật đi rồi, mới nghĩ cách, sai Tiểu Lộ Tử trông coi phòng ốc, rồi vội vàng đến Càn Thanh cung.

Trong Càn Thanh cung, Bàn Nhi vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.

Rèm châu rủ xuống lả lướt, trong điện vô cùng yên tĩnh.

Tông Tông gọi Bàn Nhi đến, thật ra là muốn nàng ngủ trưa chung với hắn, ai ngờ có chính sự đột xuất, nên hắn phải đi ngay, Bàn Nhi đành tiếp tục ngủ một mình.

Rõ ràng Đông Nhất Viện và Tây Nhất viện cách nhau một đoạn đường dài, thế nhưng Binh Nhi vẫn nghe được tiếng rống giận mơ hồ ở Tây Nhất Viện.

Nàng khẽ thở dài, lại có chuyện gì xảy ra đây. Từ lúc hắn lên ngôi, tính tình ngày càng kém, xem ra mấy hôm nay phải hầm ít canh bồi bổ cho hắn mới được.

Cảnh này kiếp trước nàng cũng từng thấy, nhưng cũng đã là mười năm trước rồi, lúc đó tình tính Kiến Bình Đế đã được rèn luyện rất tốt, ít khi thấy hắn nổi cơn thịnh nộ như lúc này.

Bàn Nhi cảm thấy đây là một giai đoạn chuyển tiếp, khi làm Hoàng đế được một thời gian rồi, gặp nhiều chuyện thì ắt sẽ thành thục hơn, rồi hắn sẽ dần dần làm tốt thôi.

Tiếng bước chân rất nhẹ, Bàn Nhi nhìn xuyên qua tấm rèm châu, thấy có một bóng người bước vào, dừng lại ở cạnh chiếc bình phong, nhỏ giọng nói: "Nương nương đã dậy rồi?"

"Có chuyện gì?"

"Hương Bồ hầu hạ bên người nương nương đến, nói là có chuyện muối bẩm báo."

"Ngươi cho nàng ta vào, vừa hay hầu hạ ta dậy."

Rất nhanh sau đó, Thanh Đại và Hương Bồ tiến vào, Thanh Đại là cung nữ đi cùng Bàn Nhi đến Càn Thanh cung. Nhưng Càn Thanh cung không giống với những nơi khác, nàng ta thường ở bên ngoài hầu hạ.

Hai người vén rèm lên, đỡ Bàn Nhi ngồi dậy, mang y phục vào hầu hạ nàng thay đồ.

Tay chân Hương Bồ bận rộn, nhưng miệng cũng không rảnh, đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, người nhanh đi cứu mạng Bạch Thuật, đồng hương của Bạch Thuật lại tìm đến, nói là phía Khôn Ninh cung gọi nàng ta đến đó, nô tì thấy sắc mặt của Bạch Thuật không ổn lắm, nên mới to gan đến Càn Thanh cung tìm người."

Lời nói của Hương Bồ đơn giản, ngắn gọn nhưng đã nêu rõ được vấn đề, Bàn Nhi vung tay, lo lắng nói: "Sao ngươi không nói sớm."

"Nô tì nói sớm mà." Thanh Mai ủy khuất đáp.

Thật ra Bàn Nhi không cần phải thể hiện vẻ ngạc nhiên như vậy, nàng nhớ kiếp trước Bạch Thuật đột nhiên biến mất, một người sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất, có người nói Bạch Thuật đã đến tuổi, nên đã xuất cung rồi.

Lúc đó tình hình của nàng cũng không được tốt, tầm nhìn có hạn, không làm chủ được việc gì, không nghĩ đến chuyện này có uẩn khúc sâu xa như thế, sau đó bình tĩnh lại, nghĩ kỹ thì có lẽ Bạch Thuật không hề xuất cung, có thể đã gặp phải chuyện rồi.

Nhưng lúc đó nghĩ đến thì đã vô dụng rồi, thời gian qua đi, mọi thứ đều phải thay đổi.

Trùng sinh một lần, rất nhiều chuyện đã khác đi, nhưng những chuyện cốt lõi thì vẫn không thay đổi, Trần gia thông qua việc vào thăm Hoàng hậu mà thành công trao đổi tin tức, tin tức có cách truyền đi thì tất nhiên phải có người đi truyền tin tức.

Chuyện mà Hổ Phách và Bạch Thuật làm, không nhất thiết phải giấu diếm Trần Hoàng hậu, kiếp trước, Bàn Nhi đoán rằng Trần Hoàng Hậu đã sớm biết được thân phận của nàng, nếu không sẽ không quyết tâm nhất định phải đè nàng xuống, thậm chí có mấy lần bắt gặp Trần Hoàng hậu nhìn nàng với ánh mắt vô cùng kỳ quái.

Lúc đó nàng đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng còn hoang mang, giờ nghĩ lại thì chỉ có một khả năng, đó là Trần Hoàng hậu đã biết được rồi.

Nàng ta biết được chuyện này khi nào? Có phải là lúc Bạch Thuật biến mất không?

Tiếc là những câu hỏi đó đều không ai có thể giải đáp cho nàng, nàng chỉ có thể chắp nối những tin tức hạn hẹp mà mình biết.

Nếu nàng là Trần Hoàng hậu, nàng... Sẽ làm thế nào?

Kiếp trước nàng không được sủng ái, nên Trần Hoàng hậu đã xử lý Bạch Thuật, chỉ cần việc này không bị nàng biết được, thì thiên hạ đã thái bình rồi, ngược lại nếu lúc đó nàng bị Hoàng hậu nắm trong tay, bị xử lý thế nào thì phải xem tâm tình của Hoàng hậu.

Nhưng không đúng, Bạch Thuật bây giờ là cung nữ bên cạnh nàng, Nhị lão gia muốn tra rõ thân phận của nàng, nếu không có miếng ngọc bội này, ông ta làm sao có thể tra rõ? Hoặc là đến Dương Châu, tìm đến tận Tô gia, lấy được vật đó từ trong tay Diêu Kim Chi.

Từ phản ứng của Trần gia có thể thấy được, có thể bọn họ vẫn luôn không biết Nhị lão gia đã che giấu chân tướng sự việc, mãi đến mấy năm sau, Trần gia biết chuyện rồi, mới chú ý đến nàng.

Trong thế gian này, quỹ đạo của nhiều chuyện đã thay đổi.

Nàng đi du ngoạn ở Dương Châu cùng với Thái tử, lấy được miếng ngọc bội đôi, chủ động ở trước mặt Bạch Thuật để lộ ra chuyện này, Nhị lão gia nhờ đó mà xác nhận được thân phận của nàng, trước đó còn chưa dám chắc thân phận nàng, chắc là vì cảm thấy không cần thiết, có thể là do trong lòng còn mâu thuẫn, nhưng chủ yếu là vì việc lập Thái tử không được thuận lợi, nên khiến hắn ta có suy tính khác.

Trước đó Bàn Nhi để Bạch Thuật chuyển bức vẽ đi, đợi phản ứng của Trần gia, thậm chí Tông Tông còn bí mật sai người theo dõi nhất cử nhất động của Trần gia, nhưng bọn họ vẫn luôn không có động tĩnh, lại vạn điều không ngờ người có động thái đầu tiên lại là Trần Hoàng hậu.

Nói cách khác, Nhị lão gia có lẽ vẫn luôn tính toán đem giấu chuyện này đi, lại không hay Trần Hoàng hậu đã biết rồi, sau một hồi hoảng loạn, Trần Hoàng hậu cũng đã bắt đầu tìm hiểu ngọn nguồn.

Bắt đầu từ Bạch Thuật.

Chỉ có thể thông qua Bạch Thuật mới biết được nàng ta có biết được chuyện này không, rồi mới quyết định được bước đi tiếp theo, nhưng dù thế nào đi nữa, Bạch Thuật có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Những suy nghĩ hỗn loạn thoáng qua trong đầu Bàn Nhi, nàng mặc y phục xong xuôi, mang theo Thanh Đại và Hương Bồ rời khỏi Càn Thanh cung.

Trước khi đi, có nói lại với Trương Lai Thuận, trong cung có chút chuyện, nàng phải về xem sao, để lát nữa hắn bẩm báo với Bệ hạ.

Không đợi hắn ta đáp lại, nàng đã quay người rời đi, Trương Lai Thuận đứng đó trông theo với vẻ mặt kinh ngạc không biết nói gì.

Khôn Ninh cung

Sau khi Bạch Thuật đến, không ngoài dự liệu, bị Phú Xuân lôi đến trước mặt Trần Hoàng hậu.

Cũng không ngoài dự đoán, khi phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi, chẳng hạn như ai đã ra lệnh cho nàng ta làm việc này, làm việc này do đâu, bức tranh miếng ngọc kia là của ai,…

Bạch Thuật đều trả lời “không biết”, bản thân chỉ nghe lệnh mà hành sự.

Đương nhiên những lời nàng ta nói hoàn toàn không có ý nghĩa, cái gì cũng không biết, nàng ta làm sao vẽ được bức tranh đó? Còn có chủ nhân của miếng ngọc không dặn dò nàng ta cái gì sao, rõ ràng là đang dối trên gạt dưới.

Trần Hoàng hậu đã hao hết sự kiên nhẫn, nổi cơn thịnh nộ, Phú Xuân ra tay, tát mấy cái vào mặt Bạch Thuật.

Bạch Thuật vẫn như cũ không nói, lần này là không tình nguyện nói ra, ngậm chặt cái miệng.

"Ta không biết đấy, nô tì của Trần gia ta từ lúc nào đã quay đầu trung thành với người khác rồi, nàng ấy đã cho ngươi bùa mê thuốc lú gì mà ngươi hết mực che chở giấu diếm như vậy!" Trần Hoàng hậu tức quá hóa cười.

Bùa mê thuốc lú gì?

Bạch Thuật cũng không biết, nàng ta ở trong cung cũng mười mấy năm rồi, có cái khổ nào là chưa nếm phải, có khó khăn gì mà chưa gặp qua, trong cung là nơi nhìn vào địa vị mà phân biệt đối xử, tiểu cung nữ mới vào cung, cửa ải đầu tiên chính là chịu ăn đòn, trước là những đại cung nữ, sau là các ma ma.

Không phải vào được trong cung là được tự hào, được sung sướng, có biết bao nhiêu người phải ngậm đắng nuốt cay, nỗi uất hận cũng đành phải nuốt vào trong, không dám cãi lại nửa lời với chủ tử, thậm chí cũng phải đối xử tốt với những cung nữ xung quanh, có tức giận cũng chỉ có thể phát tức lên người những tiểu cung nữ.

Bị đánh đập và bỏ đói là chuyện thường ngày, ở lâu rồi, sẽ dần cảm thấy quen thôi. Trước đây Bạch Thuật cũng từng được hầu hạ bên cạnh chủ tử, một Quý nhân nho nhỏ, dựa vào gương mặt xinh đẹp mà được yêu thích, lúc đầu còn tốt, mấy ngày sau đã lộ nguyên hình thật sự của bản thân, tự cao tự đại, hỉ nộ vô thường, đánh mắng chúng nô tỳ nô tài là chuyện cơm bữa, sống được hai năm thì chết rồi, nàng ta lại trở về làm cung nữ dọn dẹp.

Nàng ta cũng không nói được Tô chủ tử có điểm tốt nào?

Ít nhất ở bên cạnh nàng, nàng sẽ không tức giận vô cớ, nàng quan tâm đến hạ nhân, ở bên cạnh nàng, nàng ta cảm thấy rất vui vẻ, là những ngày tháng an nhàn hạnh phúc nhất trong những năm qua.

Ngay cả Thanh Đại, Hương Bồ, Tiểu Lộ Tử bọn họ, mặc dù hàng ngày có xảy ra những tranh cãi nhỏ, nhưng bọn họ đều vui vẻ, sôi động, náo nhiệt khác với người trong cung khác.

Điều quan trọng nhất, nếu Bạch Thuật đến, có thể sẽ mất mạng, trước khi đến nàng ta đã nghĩ tới chuyện này, nên dù có phải chết, nàng ta vẫn sẽ luôn trung thành với một người.

"Ngươi cho rằng ngươi không nói, thì ta sẽ không biết là ai sao?"

Thái độ của Bạch Thuật càng làm Trần Hoàng Hậu tức giận hơn, nàng ta liếc mắt ra hiệu cho Phú Xuân, Phú Xuân lại tát tới tấp vào mặt Bạch Thuật.

Đúng lúc này, ở ngoài cửa có tiếng ồn ào, nghe thấy giọng nói can ngăn của tiểu cung nữ 'Quý phi nương nương, người không thể tự tiện vào Khôn Ninh cung', Bàn Nhi đã mang theo người xông vào trong.

"Hoàng Hậu nương nương, không biết tại sao ngài lại gọi cung nữ của thần thiếp đến Khôn Ninh cung, đây là vừa đánh vừa mắng sao, tại sao thế? Có phải là vì ngài có gì không vừa lòng với thần thiếp, nên mới trút giận lên người cung nữ bên cạnh thần thiếp?"

Bình Luận (0)
Comment