Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 124

Hương Bồ là một cô nương thông minh lanh lợi.

Biết chủ tử chuẩn bị đi đến Khôn Ninh cung, đã chạy về gọi thêm mấy cung nữ và thái giám cùng đi. Vỗn nghĩ là sẽ bị chặn ở bên ngoài, nhưng Tô Quý phi nhất quyết muốn xông vào trong, các cung nữ và thái giám đều không dám chặn lại, đến lúc đó mà có xảy ra chuyện gì, Hoàng hậu nương nương khẳng định sẽ không bị làm sao cả, nhưng chúng nô tài như bọn họ cũng không thể nói trước được điều gì.

Vì thế mà một đoàn người thật sự muốn xông vào, một đoàn thì giả bộ cố ý ngăn lại, rốt cuộc Bàn Nhi vẫn dẫn theo đoàn người của nàng xông vào trong Khôn Ninh cung.

Khoảnh khắc mà Trần Hoàng hậu nhìn thấy Bàn Nhi, nàng ta đã lập tức ngồi thẳng lưng, còn thu lại biểu cảm tức giận trên mặt.

Nghe được những lời Bàn Nhi nói, nàng ta trở nên bình tĩnh và nghiêm túc hơn: "Phú Xuân, ngươi trả lời Tô Quý phi đi."

Phú Xuân vội vàng đứng thẳng người, hai tay thu lại đặt dưới bụng, hơi cúi đầu, giống như người vừa tát Bạch Thuật không phải là nàng ta, thái độ cung kính và bộ dáng quy củ này không hề có chút sai sót, không hổ là đại cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu.

"Bẩm Tô Quý phi, Bạch Thuật được gọi đến là vì hôm trước nàng ta đến phủ nội vụ lấy đồ, trong lúc đó đã xảy ra nhầm lẫn, có người báo khi Bạch Thuật đến đó đã nói lời vô lễ, mạo phạm đến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương mới ra lệnh cho nô tì dạy dỗ nàng ta."

"Bạch Thuật là người của Cảnh Nhân cung, nàng ta lúc trước có nhận nhầm đồ, người của phủ nội vụ không nói năng gì, trái lại còn làm phiền Hoàng Hậu nương nương quan tâm hỏi thăm rồi. Hơn nữa, đồ vật mà Cảnh Nhân cung lấy nhầm, sao bản cung lại không biết, chuyện xảy ra lúc nào, sao lúc đó lại không nói, tại sao khi chuyện đã rồi thì nay mới tra hỏi?"

Những lời Phú Xuân nói rõ ràng chỉ là cái cớ, vì chỉ là cái cớ nên không hề có manh mối rõ ràng nào.

Nhưng rõ ràng Phú Xuân không nói năng vô cớ, nên nàng ta không hề hoang mang.

"Bạch Thuật đã nhận hai tấm lông chồn tím ở phủ nội vụ, theo quy tắc của hậu cung, cấp bậc Quý phi không được phân lông chồn tím, chỉ có Hoàng Hậu và Thái Hậu mới được dùng, đây là vượt quyền, Bạch Thuật là đại cung nữ bên cạnh Quý phi, không thể không biết quy tắc trong cung, nên Hoàng Hậu nương nương mới truyền nàng ta đến dạy dỗ."

Chuyện này, Bàn Nhi biết rõ, mặc dù hiện giờ trời còn chưa lạnh, nhưng cung nữ đã phải chuẩn bị đồ đông để dùng rồi. Những đồ dùng thường ngày như y phục, mũ, giày tất, trừ phi là cát phục, thì bình thường đều đi nhận về rồi để những cung nữ giỏi may vá chuẩn bị.

Bạch Thuật ngày thường vô cùng trầm ổn cẩn trọng, nên những việc ở Cảnh Nhân cung và phủ nội vụ đều giao cho nàng ta quản lý, ngày trước nàng ta đã nói với Bàn Nhi, nàng ta vốn định đi lĩnh lông chồn để làm mũ và mạt ngạch cho nàng, không ngờ ở phủ nội vụ vừa mới nhập về một lô lông chồn tím thượng hạng, nên tặng luôn cho Cảnh Nhân cung hai tấm lông.

Loại chuyện này hiển nhiên là đã làm trái quy tắc trong cung, nhưng những chuyện như này rất bình thường, nương nương ở cung nào được đắc sủng, nội vụ phủ liền nghiêng về cung đó, khó tránh khỏi chuyện như tặng cho cung đó một chút đồ không nằm trong danh sách.

Bàn Nhi cũng không để tâm đến chuyện này, dù sao thì nàng đã nhận được rất nhiều món đồ mà với thân phận Quý phi không thể có, giống như Tông Tông thường hay sai người tặng cho nàng để làm y phục, áo choàng,… so với da chồn tím thì còn quý hơn nhiều, vạn vạn không ngờ tới, chuyện này lại bị Phú Xuân dùng làm lý do.

Có vẻ như Khôn Ninh cung đã nhăm nhe chỉ trực đợi nắm lấy thóp của nàng, chuyện này đã không phải là ngày một ngày hai, nếu không thì sao một tiểu cung nữ lại có thể biết được chuyện nàng lấy được hai tấm lông chồn tím ở phủ nội vụ?

Nhưng Bàn Nhi vẫn có cách giải quyết, trước khi đến đây nàng đã biết rằng chuyện này sẽ không thể kết thúc yên lành, nhưng nàng không quan tâm, dù sao thì người sợ phiền phức không phải là nàng.

Bàn Nhi không thèm nhìn đến Phú Xuân, bày ra tư thái Quý phi cao cao tại thượng: "Bạch Thuật, nô tì phải nói chuyện với chủ tử như thế nào?"

Bạch Thuật vốn đang quỳ dưới đất, khi Bàn Nhi đến, thì đã đứng dậy, lui về phía sau nàng: "Hồi bẩm nương nương, khi nô tì nói chuyện với chủ tử, thái độ phải cung kính, bắt buộc phải nói 'hồi bẩm' với chủ tử trước tiên."

"Vậy thì, nàng ta mạo phạm bản cung rồi, thay bản cung dạy dỗ nàng ta!"

Bạch Thuật không hề chần chừ, bước lên hai bước, giữ chắc vạt áo của Phú Xuân.

Phú Xuân cực kỳ kinh ngạc: "Ngươi không thể đánh ta…"

"Một nô tì, mà còn không nói được chữ nô tì, thay bản cung cho nàng ta mấy cái bạt tai, dạy dỗ nàng ta quy tắc trong cung."

"Vâng."

Trần Hoàng hậu tức giận nói: "Tô Quý phi, ngươi muốn làm gì?"

Lúc này, Tô Quý phi đã ngồi xuống chiếc ghế ở gần đó, Trần Hoàng hậu ngồi ở ghế phượng chủ vị, còn nàng tùy ý ngồi luôn xuống chiếc ghế ở cuối hàng, một người ngồi ở trên, một người ngồi ở dưới, nhưng khí thế không hề thua kém nhau.

"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thiếp định tìm nương nương bàn về chút chuyện vặt vãnh hàng ngày, lại không ngờ rằng… Phú Xuân không hiểu quy tắc, vì tránh cho sau này lại phát sinh chuyện tương tự, làm mất mặt Hoàng hậu nương nương, thần thiếp thay nương nương dạy dỗ giáo huấn lại quy tắc cho nàng ta nhớ, tránh cho nàng ta sau này làm hỏng việc của Hoàng hậu nương nương."

Trong lúc nàng nói, Bạch Thuật đã giơ tay tát nàng ta.

Đúng vậy, là tát.

Lúc nãy Phú Xuân tát nàng ta như thế nào, bây giờ có Tô phi nương nương mạo hiểm đối đầu với Hoàng Hậu nương nương để cứu nàng ta, tất nhiên nàng ta sẽ tát trả lại cho Phú Xuân y như vậy.

Phú Xuân không khóc lóc thảm thiết, nhưng người đánh ra tay rất mạnh, nàng ta cũng phải thốt lên mấy tiếng kêu rên.

Trần Hoàng Hậu không thể nhịn được nữa.

Nàng ta lớn đến từng này, chưa có ai dám dương dương tự đắc như vậy trước mặt nàng ta, cũng chưa từng bị mất mặt như vậy.Trần Hoàng Hậu đã chịu đựng suốt hai ngày nay, nàng ta biết việc gọi Bạch Thuật tới là không hề khôn ngoan, nhưng so với cách cho người về nhà hỏi chuyện thì cách này nhanh gọn hơn nhiều.

Nếu Trần gia không hay biết, khi nàng ta hỏi ra sẽ nghi ngờ, khi mọi chuyện bị vỡ lở, nàng ta sẽ không còn là con gái duy nhất của Trần gia ở trong cung nữa, sẽ càng cho con tiện nhân họ Tô thêm nhiều cơ hội!

Thập cô nương của Trần gia đã chết từ lâu, bây giờ lại mang họ Tô, tốt nhất cả đời đều mang họ Tô đi!

"Ngươi đã biết?"

Ánh mắt cay độc của Trần Hoàng hậu dọa Bàn Nhi sợ hãi, ánh mắt này kiếp trước nàng đã từng thấy, chính là ánh mắt khi Hoàng hậu nhìn nàng đến bước đường cùng, bị cung nhân nhốt vào lãnh cung, không ngờ kiếp này lại được thấy loại ánh mắt này sớm như thế.

"Biết cái gì?"

Tiếng vỗ tay 'bốp bốp bốp' vang lên, lời đối thoại giữa hai người vô cùng kỳ quái.

"Ngươi biết bản cung đang nói cái gì!"

"Ngài sợ?"

"Bản cung sợ cái gì, bản cung là thê tử nguyên phối của Bệ hạ, bản cung là Hoàng hậu trong hậu cung, chỉ cần bản cung không phạm lỗi, Bệ hạ sẽ không bao giờ phế bỏ ta, ngươi chỉ là một Quý phi mà thôi, bản cung sợ ngươi?" Trần Hoàng Hậu nở nụ cười lạnh lùng, chế nhạo nói, nhưng ánh mắt nàng ta không giấu được Bàn Nhi đã sống hai kiếp người.

"Ta họ Tô, không phải họ Trần. Ngài vì những thứ không đáng giá mà không tiết sinh mạng, thật ra đồ vật đó đối với người khác không hề quan trọng như vậy." Nói xong, Bàn Nhi đã tận hứng, đứng dậy, đi về.

Bạch Thuật cũng dừng tay, theo sau rời đi.

"Ta không tin ngươi không hề có chút tham vọng với một thế gia giàu mạnh." Trần Hoàng Hậu đứng dậy từ chiếc ghế phượng, vịn vào tay ghế mà la to.

Kể từ khi Kiến Bình Đế lên ngôi, chỉ phong Bàn Nhi làm quý phi, điều này không có nghĩa là địa vị nàng rất thấp, cũng không có nghĩa là sau này sẽ được nâng lên vị trí quá cao.

Bàn Nhi dừng bước, ngoái đầu nhìn lại: "Ngài cho rằng Trần gia đối với chúng ta, rất tốt sao?"

Nếu tốt, vì sao Kiến Bình Đế vẫn chưa phong Thái tử?

Đạo lý này cũng ứng nghiệm với Bàn Nhi, nàng đã có ba đứa con, còn là phong vị Quý phi, thật sự không cần thêm một Trần gia giúp sức.

Trần Hoàng Hậu ngồi lại vào ghế phượng.

Nàng ta đương nhiên hiểu được ý tứ của Tô thị, nàng ta chỉ là không nghĩ rằng Bệ hạ sẽ không lập Đạt nhi làm Thái tử, liệu có phải là do Trần gia. Trần gia đã có một vị Thủ phụ, một vị Lễ bộ thượng thư, còn có một vị Hoàng hậu, nếu thêm một vị Thái tử nữa, thì ngàn năm sau, giang sơn này sẽ là họ Tông hay họ Trần?

Nhưng nàng ta còn có thể làm gì?

Trần gia vừa phụ trợ nàng ta, lại vừa kiềm chế nàng ta, nếu không phải là vì Trần gia, nàng ta sẽ không được chọn làm Thái tử phi, cũng nếu không mang cái danh họ Trần, nàng ta đã sớm bị Tô thị đè xuống.

Nàng ta chỉ có thể mang họ Trần, nàng ta chỉ có thể là họ Trần.

Đường trở về rất yên tĩnh, cả đoạn đường dài, các cung nữ và thái giám đi lại khẽ khàng, chốc chốc lại nhìn lén một cái.

Trở về Cảnh Nhân cung, Bạch Thuật nói: "Nếu không phải vì nô tì…"

Bàn Nhi lắc đầu cười nói: "Sớm gì ngày này cũng sẽ đến, ta không nghĩ sẽ trở về Trần gia, cũng tránh cho nàng ta hoảng sợ mà làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được, nhưng nói ra thì dễ."

Vì vậy Bàn Nhi đã cố ý mở lời, nàng đã đợi cơ hội này từ lâu, không ngờ cơ hội lại đến với nàng sớm như vậy.

"Để cho Hương Bồ bôi thuốc cho ngươi đi, là tiểu cô nương đừng để mặt bị sưng."

Hương Bồ kéo Bạch Thuật lui xuống, còn cố ý trêu đùa nàng ta.

Bạch Thuật không nói gì, ánh mắt nhìn Hương Bồ trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Nếu hôm nay không có Hương Bồ, nàng ta cứ ngu ngốc đi, chỉ có thể nhận về cái chết, may là Hương Bồ lại 'nhiều chuyện'…

Bàn Nhi cũng không tới Càn Thanh cung, đợi đến bữa tối vẫn không thấy Tông Tông tới, nàng yên tâm thở một hơi, chắc là hắn bận chuyện chính sự, chắc sẽ không quan tâm mấy vấn đề nhỏ này, cũng cho nàng chút thời gian nghĩ làm sao giải thích chuyện vừa rồi.

Đợi người bày xong bữa tối, nàng và ba đứa trẻ cùng dùng cơm.

Buổi gặp mặt hôm nay khá tốt, vì việc học ở thư phòng ngày càng nặng nên Tông Việt sẽ không thường xuyên đến Cảnh Nhân cung dùng cơm, mà nơi dạy học cho công chúa ở Đông cung cũng được Tông Tông chuyển vào trong cung, chính là căn phòng dài đối diện với viện công chúa ở trong Ninh Thọ cung.

Bây giờ Uyển Chu đã càng ngày càng lớn, tiên sinh dạy cho công chúa, ngoài dạy các nàng đọc sách viết chữ, nữ công và cầm, kỳ, thi, họa cũng trở thành môn học hàng ngày.

Uyển Chu cũng không dám nói không học, nhưng mới mấy ngày mà các đầu ngón tay đã bị xước hết, nàng ta hiện giờ đã không phản kháng dữ dội khi học những cái này. Còn cầm, kỳ, thi, họa, nàng ta rất thích thú với vẽ vời, đây là điều mà Bàn Nhi không ngờ tới.

Còn về Tông Kiềm cũng sắp năm tuổi rồi, đủ năm tuổi thì phải đến thư phòng học tập, nên đã chuyển đến Tam viện phía nam.

Nhưng từ khi thằng bé hiểu chuyện, rất thích chọc phá ca ca tỷ tỷ, thời gian ở cùng Bàn Nhi trong cung càng ngày càng ít, vì thế khi nghe tin được chuyển qua viện mới, nó là người vui vẻ nhất, làm Bàn Nhi có cảm giác mẹ già than thở con trai đã khôn lớn.

Thường thì mẫu tử dùng bữa với nhau thì không thể yên tĩnh được, hôm nay không biết làm sao mà Tông Việt và Uyển Chu lại không nói gì, ngay cả Tông Kiềm hoạt bát cũng trở nên yên lặng.

"Các con làm sao vậy?"

Vẻ mặt Tông Việt lo lắng nói: "Con nghe nói nương và Hoàng Hậu nương nương xảy ra mâu thuẫn, vì một cung nữ mà náo tận Khôn Ninh cung?"

Tin tức lan truyền nhanh đến nỗi, Tông Việt cũng biết được.

Bàn Nhi nhìn Uyển Chu và Tông Kiềm, tất nhiên hai đứa nó cũng biết rồi.

"Cũng không có chuyện gì, Hoàng hậu nương nương giữ Bạch Thuật lại, nương qua đó thỉnh an nàng ta thôi."

"Vậy nàng ta vì sao lại bắt Bạch Thuật, người Cảnh Nhân cung chúng ta cũng như người Khôn Ninh cung bọ họ, sao có thể nói bắt là bắt được!" Uyển Chu tức giận nói.

Bàn Nhi gõ nhẹ vào trán nàng ta: "Nhìn xem, nương chiều chuộng con quen rồi đúng không, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, con cũng không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ lại không biết? Cho dù trong lòng hiểu rõ cũng không được tùy tiện nói ra, Hoàng hậu nương nương làm chủ lục cung, là người cao nhất trong hậu cung, nàng ta gọi một cung nữ đến hỏi chuyện là đạo lý đương nhiên, nhưng mà Bạch Thuật là cung nữ bên cạnh của nương, nương mới mang nàng ấy về."

"Vậy thì nàng ta biết Bạch Thuật là đại cung nữ bên cạnh nương, lại còn tùy ý bắt lại, rõ ràng là đang bắt nạt nương!"

Lời Uyển Nhi nói không phải là không có đạo lí, nhưng lần này thì khó nói là ai đã bắt nạt ai.

"Nương vô dụng như thế à, tùy ý để người ta bắt nạt lên đầu mình sao? Còn có phụ hoàng của các con nữa, Hoàng hậu nương nương sẽ không dám tùy tiện bắt nạt ta đâu. Được rồi, đây là chuyện của người lớn, các con mới bao lớn, còn lo lắng mấy chuyện này, không sợ chưa già đã yếu sao. Nương không sao, các con bình thường như thế nào thì cứ như thế, chăm chỉ học hành, còn có con đừng có nghịch ngợm nữa là được, chuyện còn lại nương có thể tự mình giải quyết."

Chuyện đừng có nghịch ngợm đương nhiên là để nhắc nhở Tông Kiềm, hắn vẫn có chút không phục, môi nhỏ bĩu lên. Còn Tông Việt và Uyển Chu nhìn nhau một cái, cũng không nói gì thêm.

Sau bữa tối, đám người Tông Việt ở lại với Bàn Nhi, cố tình cười nói chọc cho Bàn Nhi vui vẻ.

Rốt cuộc thì bọn chúng vẫn là những đứa trẻ, có lúc không thể nhìn được mọi mặt của vấn đề, thường hay nhìn ra cửa sổ, đại khái là thắc mắc sao hôm nay phụ hoàng không tới, nhưng cũng không nói rõ ra.

Đến khi Bàn Nhi để bọn chúng về nghỉ ngơi, Uyển Chu nháy mắt với Tông Kiềm, ý muốn hắn hôm nay ở lại bồi nương ngủ, nhưng Tông Kiềm không hiểu cái gì, còn hỏi ngược lại Uyển Chu nháy mắt với mình làm gì, hay là mắt bị làm sao.

Làm Uyển Chu tức giận, Bàn Nhi dở khóc dở cười ngăn hai đứa lại, đúng lúc này thì Tông Tông đến.

"Phụ hoàng."

Tông Tông ngồi xuống, nhìn đám trẻ, lại nhìn Bàn Nhi, nói: "Đã mấy giờ rồi, còn chưa trở về nghỉ ngơi, ngày mai Tông Việt còn phải đến thư phòng, sáng mai có dậy được không?"

Tông Việt gãi đầu cười nói: "Con trò chuyện với mẫu phi một lúc mà quên mất thời gian, nhi tử lập tức quay về."

Ba đứa trẻ cùng nhau rời đi, Bàn Nhi sai người thắp đèn lồng chiếu sáng, dặn dò cần thận không được té ngã. Đợi bọn trẻ đi hết, nàng mới hỏi Tông Tông đã dùng bữa chưa.

Quả nhiên là chưa ăn.

"Đại Đồng bị người Kim bất ngờ đột kích, may là không có thất thủ, nhưng thống soái thành Đại Đồng Hồ Bính Thành bị thương nặng, tình hình hiện nay của Đại Đồng rất hỗn loạn, trẫm đâu còn tâm sức dùng bữa."

Bình Luận (0)
Comment