Đại Đồng, Hồ Bính Thành?
Đây là nhà mẹ đẻ của Hồ Thục phi.
Nhưng Bàn Nhi cũng không nói gì, chỉ bảo là: "Cho dù chàng có nhọc lòng suy nghĩ chuyện biên quan, thì cũng phải ăn tối chứ. Chàng có ăn bữa tối hay không cũng chẳng có liên quan gì đến Đại Đồng cả, cứ cho là người bỏ bữa tối đi, thì điều đó cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả đâu."
"Đúng là ngụy biện." Tông Tông gật đầu.
Nàng chẳng thèm đếm xỉa đến hắn, quay người lại dặn dò đám người Hương Bồ dọn bữa tối lên.
Phúc Lộc vội vàng đi đến rồi nói: "Nương nương, nô tài đã ra lệnh chuẩn bị bữa tối từ sớm rồi, chỉ là Bệ Hạ không có ý định dùng cơm, nên không cần Hương Bồ đi đâu, nô tài sẽ cho người bưng bữa tối qua."
Một lúc sau, cơm tối đã được mang đến.
Đại khái là thấy bây giờ cũng đã tối, để tránh ăn phải đồ quá cứng sẽ khó tiêu hoá, nên bữa tối còn chuẩn bị cả mì suông.
Mì có màu hơi vàng, Bàn Nhi nhìn trông giống như mì này được làm từ trứng gà, Phúc Lộc làm một bàn đồ ăn này là vì Tông Tông, có thể nói là đã bỏ rất nhiều công sức để làm. Có lẽ cũng biết chuyện biên quan hỗn loạn, Bệ Hạ chắc hẳn là không có tâm trạng dùng bữa. Nói không chừng ban nãy lão ta còn thuận miệng phân phó làm hai phần ăn, cho nên trên mặt hiện ra rất nhiều tâm tư.
Kết quả cuối cùng vẫn là Tông Tông nhìn chằm chằm vào bát mì, mặc dù Bàn Nhi còn chủ động gắp cho hắn vài miếng đồ ăn, hắn tuy phải kiềm lại tính tình nhưng cũng ăn được vài miếng.
Ăn xong một bát mì, trong người đã cảm thấy thoải mái hơn, Tông Tông uống một hơi cạn sạch chén trà rồi mới có tâm trạng nói chuyện với Bàn Nhi.
“Hôm nay mới đến cung của Hoàng Hậu sao?”
Cái này rõ ràng là không cố ý hỏi.
“Hoàng Hậu nương nương phái người đến gọi Bạch ThuậtBạch Thuật đi, thiếp là một kẻ bụng dạ nhỏ nhen, sợ nàng ta làm khó Bạch ThuậtBạch Thuật, cho nên mới phải tự mình qua đó đưa người trở về.”
“Lại còn giả vờ tỏ ra nghĩa khí cơ đấy.” Tông Tông cười cười nói.
“Thiếp đâu có minh oan hay gì đâu, mọi chuyện là thật mà.” Nàng nháy mắt, nghịch ngợm nói: “Hoàng Hậu nương nương nói phủ nội vụ tặng cho thiếp hai cái da chồn tím, cái này vốn không nằm trong phân lệ của thiếp, nhưng Bạch ThuậtBạch Thuật lại cố tình vi phạm mang nó về, cho nên bọn họ mới tra khảo Bạch ThuậtBạch Thuật. Bạch ThuậtBạch Thuật cũng chỉ là một nha đầu ngốc, không biết từ chối cái gì cho nên mới bị ăn vài cái tát, vì quá tức giận nên thiếp mới tìm một cái cớ để dạy cho Phú Xuân một bài học.”
Nàng che mặt, nói: “Thực ra thiếp cũng biết sai rồi mà, lẽ ra thiếp không nên xúc phạm tới Hoàng Hậu nương nương, nhưng người ta cũng là phi tử được bệ hạ sủng ái, trong cung ai ai cũng biết điều đó, Hoàng Hậu nương nương lại không thèm giữ thể diện cho thiếp, thiếp cũng cần mặt mũi mà, nếu như bỏ qua chuyện hôm nay, sau này bọn họ sẽ trèo lên đầu lên cổ thiếp để bắt nạt, thế nên nàng ta đánh cung nữ của thiếp, thiếp sẽ đánh lại cung nữ của nàng ta.”
Tông Tông bị cái dáng vẻ hùng hồn của nàng làm cho bật cười, vỗ vỗ bàn tay nàng: “Còn dám kêu nàng không tự mình tô son trát phấn à.”
“Không phải là tô son trát phấn đâu. Đúng rồi, thiếp còn nói vài câu với Hoàng Hậu nương nương, thiếp bảo là thiếp đã mang họ Tô hơn hai mươi năm rồi, không có ý định muốn đổi họ, để nàng ta đừng lo lắng, cũng đừng đến tìm thiếp gây rắc rối, lá gan của thiếp bé lắm…”
“Nàng đó, thật là đồ tinh quái, vậy mà trẫm cứ lo lắng rằng nàng ở trong cung của Hoàng Hậu sẽ bị bắt nạt.”
Bàn Nhi nhìn hắn: “Bệ hạ lo lắng cho thiếp ở trong cung của Hoàng Hậu sẽ bị bắt nạt, sao chàng còn không đến cứu thiếp, làm hại thiếp phải nghĩ cách tận nửa ngày mới thoát ra được.”
“Nàng còn có gan đánh cả cung nữ của Hoàng Hậu, còn lo lắng không thoát ra nổi sao?” Hắn ta vươn tay ra véo má nàng.
Nàng lấy tay che mặt, không cho hắn chạm vào má.
Hai người ồn ào một lúc, tâm trạng không vui cũng biến mất, mọi chuyện cũng được làm rõ, vì vậy hai người nằm lên giường để nghỉ ngơi, dù sao mấy ngày nay Tông Tông cũng đã mệt mỏi rồi, cả ngày chưa có giây phút nào yên bình đến vậy.
Có vẻ như mọi thứ đã kết thúc.
Đương nhiên là không có khả năng đó, tuy rằng nhìn bề ngoài sẽ thấy gió yên sóng lặng, thực ra bên trong cung có bao nhiêu ánh mắt, dù không biết tình hình bên trong như thế nào, nhưng cũng biết được lần này Quý phi với Hoàng Hậu đã gây ra một trận náo loạn lớn.
Cũng không biết Phó Thái Hậu có biết hay là đang giả vờ không biết, tóm lại là hôm qua đi thỉnh an thì không thấy bà nhắc đến. Ngược lại là bên Hoàng Hậu, một ngày sau khi sự việc xảy ra bà còn đi đến Ninh Thọ Cung để thỉnh an, sau khi về thì bị bệnh.
Truyền thái y, thái y kê đơn thuốc, lần này mọi người trong Hạp Cung đều biết Hoàng Hậu ngã bệnh. Trong mấy ngày tiếp theo, Hoàng Hậu hạ lệnh cho các phi tần không cần thỉnh an, lại báo cáo bệnh tình cho Ninh Thọ Cung, rồi lui về Khôn Ninh Cung đóng cửa dưỡng bệnh.
Bên trong Khôn Ninh Cung, Trần Hoàng Hậu mặt mày tái nhợt nằm trên giường Phượng.
Tông Đạt và Uyển Xu vừa mới đến.
Mọi chuyện đã ồn ào đến mức Tông Việt còn biết, đương nhiên bọn họ cũng biết. Nhưng không giống như tâm trạng của Tông Việt, mẫu hậu lại bại trận trong tay của Tô Quý Phi…
Ngoài mặt nói rằng Cảnh Nhân Cung nhận tấm da chồn tím là không đúng với phân lệ của một vị Quý Phi, Hoàng Hậu mới nổi giận với nô tài không hiểu chuyện bên cạnh Quý Phi, cũng vì chuyện này mà phủ nội vụ đặc biệt phái một tên thái giám đến để nhận tội.
Ai mà ngờ rằng ngày hôm sau Hoàng Thượng hạ lệnh ban thưởng cho Cảnh Nhân Cung, không chỉ có da chồn, còn có cả cáo đen, cáo bạc, ngay cả miếng da Hải Long chỉ có mỗi hai miếng, là đồ hiếm thấy trong cống phẩm hằng năm trước đây cũng đã ban thưởng một mảnh.
Mảnh còn lại là của Phó Thái Hậu, mảnh này là của riêng Tông Tông.
Cái vả mặt lần này thật sự rất tàn nhẫn, cho nên đó cũng là lý do Trần Hoàng Hậu vừa trở về đã lâm bệnh.
Hai mắt Phú Xuân trũng xuống, bởi vì hai ngày này khóc quá nhiều.
Nàng ta khuyên nhủ Trần Hoàng Hậu: “Nương nương, cho dù người không nghĩ đến bản thân, nhưng người cũng phải nghĩ cho Đại Hoàng Tử và Nhị Công Chúa chứ.”
Ngược lại Trần Hoàng Hậu rất bình tĩnh, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt không khác bình thường là mấy, vươn tay vỗ về nàng ta: “Ta không có việc gì, ta chỉ muốn yên tĩnh vài hôm mà thôi.”
“Nhưng mà…” Phú Xuân hơi ngập ngừng, vén vén tấm chăn bông vào: “Mấy ngày nữa là đến ngày mười lăm tháng tám, nếu như người cứ ốm mãi không khỏi, không chừng bệ hạ sẽ…”
Lời nói tiếp theo Phú Xuân không thể nói ra được, nhưng Trần Hoàng Hậu lại hiểu.
Có lẽ sẽ bàn giao mọi việc trong cung lại cho Tô Quý Phi, dù sao thì ngày mười lăm tháng tám cũng là lễ Trung Thu, mỗi năm vào thời điểm này trong cung sẽ tổ chức yến tiệc nên nhất định phải có một người phụ trách.
Một khi đã trao đi quyền lực cai quản cung, chỉ dựa vào tình hình hiện thì thì e rằng khó có thể lấy lại được nữa.
Quyền cai quản cung cấm này nghe có vẻ nhẹ nhàng, thậm chí bởi vì có sự tồn tại của Phủ Nội vụ, trọng lượng của quyền cai quản cung dường như cũng đã bị giảm bớt rất nhiều. Thế nhưng đối với các phi tần trong hậu cung mà nói, dù không muốn nhưng lại vô tình chèn ép huyết mạch của họ.
Cho dù người đó được sủng ái hay không, thì nàng ta cũng không thể đụng được vào nàng, nhưng vẫn còn người khác. Trần Hoàng Hậu làm sao có thể quên phía sau vẫn còn một Hồ Thục Phi, kẻ luôn luôn đối đầu với nàng ta từ khi vào Đông Cung, chuyện lợi dụng người bệnh tật trong cung xưa nay không hề hiếm gặp, nàng ta không muốn từ Phượng Hoàng lại trở thành một con gà xấu xí, bị kẻ khác nhân cơ hội đạp một cái mà sa cơ thất thế.
Cho nên ngay lập tức Trần Hoàng Hậu đã trở nên tràn đầy sức sống.
“Ngươi nói phải lắm. Thực ra hai ngày nay bản cung đã hiểu rõ một vài thứ, vì Tô Thị khinh thường Trần gia, trái lại Trần Gia nghĩ cái gì làm cái gì Trần gia chỉ có thể buộc lòng cùng bản cung cùng chung một chiếc thuyền, hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết được.”
Trần Hoàng Hậu ngồi dậy, nhưng bởi vì xây xẩm mặt mày mà lại nằm trở lại, Phú Xuân vội vàng đỡ nàng ta lên rồi nói: “Nương nương, cho dù người muốn phô trương thanh thế thì cũng phải quan tâm phượng thể, trước tiên người cứ ăn đi rồi hẵng nói tiếp. Chỉ cần vẫn còn chí khí này thì cũng chẳng sợ bị thua cuộc, dù sao gì người cũng chính là Hoàng Hậu.”
Sau đó Phú Xuân lui xuống chuẩn bị thức ăn cho Trần Hoàng Hậu mà không nói điều gì nữa.
Bàn Nhi còn sợ rằng Phó Thái Hậu sẽ xuống tay với mình, ai mà ngờ lại không làm gì cả.
Mặt khác lại thấy người kia ở Khôn Ninh Cung bị bệnh, nàng có hơi lúng túng.
Tại sao lại cảm thấy mình giống như kẻ ức hiếp người khác vậy?
Đương nhiên đây chỉ là một suy nghĩ nhất thời, thực chất thì những việc từng xảy ra cũng đã qua hết cả rồi. Bởi vì Bệ Hạ ban thưởng cho Cảnh Nhân cung, cho nên lần này trên dưới Cảnh Nhân cung đều có mặt mũi, một đám nô tài bên dưới hừng hực khí thế, ngay cả đám cung nữ thái giám trong cung ngày thường gặp phải Hương Bồ cũng thao thao bất tuyệt kể về ngày hôm đó, sinh động như thật.
Mặc dù bọn họ không ở bên trong, cũng chẳng chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng trước đó bọn họ đã thấy được tư thái của nương nương lúc xông vào Khôn Ninh Cung.
Bọn họ sao có thể không sợ Khôn Ninh Cung, với lại nương nương là người nhân nghĩa, bởi vì thấy Bạch Thuật bị Khôn Ninh Cung làm khó dễ, nên nương nương còn tự mình đến đó đưa người trở về, có một vị chủ nhân như vậy thật sự là vô cùng yên tâm.
Bàn Nhi không ngờ vì chuyện này mà trên dưới Cảnh Nhân Cung đều đồng tâm hiệp lực, một vài cung nữ thái giám mới được phân tới chưa có cảm giác thân thuộc với nơi này cũng đã thay đổi thái độ, tự hào vì trở thành một phần của Cảnh Nhân Cung. Nhưng đây là chuyện đã có thể đoán trước được.
“Được rồi được rồi, nói chuyện ba hoa trước mặt người trong cung thì cũng thôi đi, đi ra ngoài thì nhớ ngậm cái miệng thật chặt vào, tránh gây phiền phức cho nương nương.” Phùng Hải bước vào cười nói, mấy tiểu cung nữ và tiểu thái giám thấy vậy cũng cười cười lui xuống, ông ta bước vào trong điện.
“Nương nương, Khôn Ninh Cung bên kia vẫn ổn, vừa mới truyền thái y.”
Bàn Nhi đang ngồi uống trà, nghe thấy vậy thì lập tức đặt chén trà xuống, sau đó bảo Hương Bồ sắp xếp cho Phùng Hải chỗ ngồi mới nói: “Việc này có thể đoán trước được, tính cách nhẫn nại của Hoàng Hậu nương nương không phải người thường có thể so sánh được.” Nàng đã có kinh nghiệm từ kiếp trước.
Trước đó Tông Tông đã nhắc đến việc để Bàn Nhi làm người chủ trì lễ Trung thu nhưng nàng đã từ chối. Nàng chỉ thoái thác là, Hoàng Hậu Nương Nương nhất định sẽ khỏe lên nhanh thôi, Tông Tông cũng hiểu nàng không muốn xuất đầu lộ diện cho nên cũng không nói nhiều. Tuy nhiên tất cả đều biết một điều rằng, nếu như phượng thể của Trần Hoàng Hậu vẫn không tốt lên, chuyện này sẽ giao lại cho nàng.
Lúc trước Phùng Hải cũng nhắc nhở nàng điều này, để cho nàng chuẩn bị thật tốt, Bàn Nhi chỉ bảo ông ta cứ chờ mà xem, quả nhiên là đúng như dự liệu của nàng.
“Nếu Hoàng Hậu nương nương đã khỏe, sau này nên làm cái gì hay làm thế nào, đừng bởi vì chuyện ngày hôm đó mà xem nhẹ mạng sống, đến lúc xảy ra chuyện ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn ta.” Bàn Nhi nói.
“Nương nương yên tâm, nô tài nhất định sẽ dặn dò bên dưới thật tốt.”
Tốc độ hồi phục sức khỏe của Trần Hoàng Hậu thật khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Nhưng khi nghĩ đến Tết Trung Thu đang đến gần, mọi người mới hiểu vì sao nàng ta khỏe lại nhanh như vậy.
Đợi đến khi bệnh tình của Hoàng Hậu khỏi hẳn, nàng ta dẫn các phi tần đến chỗ Phó Thái hậu thỉnh an, Phó Thái Hậu nhìn nàng ta, thái độ không mặn không nhạt nói: “Hoàng Hậu khỏe rồi thì tốt, cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá, có một số việc cứ phân phó cho người bên dưới làm, cứ để bọn họ đi làm thôi, trong cung có nhiều việc như vậy, chuyện gì cũng giữ khư khư vào lòng thì bị suy kiệt sức khỏe cũng không phải chuyện lạ.”
“Tạ ơn mẫu hậu quan tâm.”
Mẹ chồng nàng dâu hai người các nàng đang nói những lời khách sáo, Lý Tần ở bên kia suýt chút nữa đã phun hết trà trong miệng ra.
Nàng ta vội vàng cầm khăn tay che khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía Phó Thái Hậu và Hoàng Hậu, nàng ta cảm thấy lời nói của Phó Thái Hậu có một chút ẩn ý gì đó? Suy nghĩ lung tung một hồi nàng ta lại nhìn về phía Tô Quý Phi đang ngồi trước mặt mình.
Bàn Nhi không để ý đến ánh mắt của Lý Tần, hiện giờ nàng đang ngồi bên cạnh Hồ Thục Phi, nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của Hồ Thục Phi, nàng mới nói thầm qua kẽ hở của tay cầm tách trà: “Hồ Thục Phi đừng lo lắng quá, cha cô sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hồ Thục Phi nhìn nàng một cái, khóe môi hơi giật giật, cười gượng tỏ vẻ đồng ý.
Thực ra thì cứ nghĩ mà xem, tính cách của Hồ Thục Phi này chính là sợ thiên hạ không loạn, lần này Hoàng Hậu bị mất mặt đến như thế, nhưng nàng ta lại không chạy nhảy khắp nơi để xem náo nhiệt, thật khác với bình thường.
Đương nhiên Phó Thái Hậu cũng chú ý đến điều này, đợi nói chuyện với Hoàng Hậu xong, bà ta bảo Hồ Thục Phi: “Chắc hẳn Thục Phi đang rất lo lắng cho Hồ nguyên soái, ngươi yên tâm đi, lần này trước khi phái khâm sai đến Đại Đồng, Hoàng Đế đã cho mang theo hai vị thái y đi cùng, Hồ Nguyên soái nhất định sẽ chuyển nguy thành an.”
“Tạ ơn Thái Hậu, tạ ơn lớn của Bệ Hạ.”
Dù trên mặt nở nụ cười cảm kích, ngoài miệng cũng nói vậy, nhưng trong lòng Hồ Thục Phi lại vô cùng đau khổ.
Bởi vì cha nàng ta chống trả người Kim nên mới bị thương nặng, sau đó người Kim lại tập kích bất ngờ Đại Đồng, cha nàng ta mới vội vàng đánh đuổi chúng ra khỏi thành, không may lại rơi vào ổ mai phục của quân địch nên mới ngã ngựa rồi bị thương. Dù may mắn được cứu sống nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Hiện tại cho dù có mất mặt hay không cũng chỉ là điều chẳng đáng nhâc đến, quan trọng là người sẽ như thế nào, nếu có tỉnh lại nhất định sẽ không thể dẫn binh một thời gian.
Đại Đồng chính là một trong chín thị trấn quan trọng của biên quan, năm nay người Kim đã chọn Đại Đồng thành nơi công phá, nhất định không phải là bắn tên không có mục đích, cho nên triều đình cũng không thể chờ cha nàng dưỡng thương xong, chắc chắn sẽ chọn người khác làm chủ tướng. Lần này Bệ Hạ thà phái khâm sai đi thăm cha nàng ta, còn hơn nói rằng đã dự định thay tướng quân, chỉ là kiêng kị thể diện của cha nàng ta nên mới lên tiếng cho bên ngoài biết như vậy.
Nhưng dĩ nhiên những lời này không phù hợp để nói vào lúc này, trong hoàng cung luôn không thiếu những kẻ bưng cao đạp thấp, nịnh hót bề trên mà dẫm đạp kẻ dưới, một khi thấy người khác mất quyền lực, chúng hận không thể dẫm lên ngay lập tức, cũng may Hoàng Hậu chỉ lo đấu đá với Tô Quý Phi, không để mắt đến nàng ta, nếu không hiện tại cũng chẳng biết nàng ta sẽ như thế nào.
Không nhắc tới điều này nữa, Hồ Thục Phi thế nào Hồ gia làm sao, đối với mấy kẻ trong hậu cung này mà nói, cũng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.
Sắp tới Tết trung thu, trong cung lại trở nên vô cùng tưng bừng.