Sự việc cũng đã xảy ra rồi, Trần Hạo Nhiên đương nhiên cũng không thể làm gì khác, nhưng quay đầu lại ban thưởng cho Bạch di nương vô số thứ.
Cứ như vậy, ở trong mắt của hạ nhân, lại trở thành Bạch di nương và phu nhân hai người đấu đá tranh giành lão gia.
Điều này khiến cho Nhị phu nhân càng thêm phiền muộn hơn, suy nghĩ thử xem ai là ngọn nguồn cho chuyện này? Dĩ nhiên chính là vị Tô Quý Phi kia.
Có lẽ là mang theo một tâm trạng luôn muốn dốc bầu tâm sự, thừa dịp này cũng muốn thông báo cho Hoàng hậu, nói cho nàng ta biết những chuyện xảy ra gần đây của Trần gia, cho nên Nhị phu nhân mới tiến cung.
Kể từ sự việc lần trước, Hổ Phách đã bị Nhị phu nhân đối xử lạnh nhạt, mặc dù hiện tại vẫn chưa đuổi đi, nhưng Hổ Phách đã dám giúp đỡ Trần Hạo Nhiên làm nhiều chuyện sau lưng bà ta như vậy, Nhị phu nhân chắc chắn sẽ không giữ nàng ta lại, lần tiến cung này Nhị phu nhân dẫn theo Phỉ Thúy đi cùng.
Bà ta đã tiến cung không phải mới một hai lần, cho nên không cần có người dẫn đi, chủ tớ hai người đi vào cống Thừa Quang, đi bộ đến Khôn Ninh cung dọc theo con đường bên trong Ngự hoa viên.
Trước khi đi đến cổng Thần Võ, Nhị phu nhân nghe nói ngày hôm nay nhà mẹ đẻ của Tô Quý Phi tiến cung, điều này giống như là hận cũ thù mới cùng nhau kéo đến, không dễ gì mới đến một nơi mà không có quá nhiều cung nữ thái giám đi qua đi lại trong Ngự hoa viên, Nhị phu nhân mới than phiền với Phỉ Thúy vài câu.
Đại loại chính là chim trĩ hóa kiếp biến thành phượng hoàng, được hoàng thượng sủng ái, hiện tại sa cơ thất thế thì tiến cung.
Cụ thể là gì thì Hoắc ma ma không nghe được rõ ràng, bởi vì Diêu Quân Chí đang ở phía trước, sau khi Diêu Quân Chí nghe được vội vàng chạy qua, chờ đến khi bà ta đuổi kịp thì hai người đã bắt đầu động tay động chân rồi.
Diêu Quân Chí là người ra tay trước.
Mồm miệng bà ta trước giờ có trình độ rất lợi hại, nhưng thường là cãi nhau với những người ở trước mặt bà mới có thể phát huy sự lợi hại, Nhị phu nhân trang nghiêm cùng với bà ta chính là hai loại người.
Bà ta chạy đến hỏi rằng người đang bị nói là ai.
Mặc dù Nhị phu nhân không biết thân phận bà ta, nhưng cũng không sợ hãi chút nào, chỉ hỏi lại một câu: “Bà là ai? Ta nói về ai thì có gì liên quan đến bà, lẽ nào bà chính là kẻ sa cơ thất thế đó?”
Đây chỉ là một câu nói bình thường, ai mà biết được người trước mặt này lại là chính chủ.
Diêu Quân Chí cũng nhận ra rằng nếu bản thân bà ta mở miệng ra thì sẽ thành một người đàn bà chanh chua đanh đá thích chửi, như thế quá mất hình tượng, cho nên bà ta đã động thủ.
Nhị phu nhân chưa từng gặp loại người nào như vậy, chưa nói được hai câu, bà ta đã bị người đàn bà kia đè xuống đất, tát cho hai cái.
Diêu Quân Chí vừa đánh vừa mắng: “Cho ngươi mở mồm ra câu nào là thối câu đó này, ngươi mới là kẻ sa cơ thất thế, cả nhà ngươi đều sa cơ thất thế.”
Hoắc ma ma đuổi đến, mặt biến sắc hét lên: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đây chính là mẫu thân của Hoàng hậu nương nương.”
Chưa nghe đến câu này thì thôi, dù sao Diêu Quân Chí cũng chẳng muốn gây chuyện, việc đánh người hoàn toàn là do bị kích động. Nhưng khi vừa nghe đến câu này, à hóa ra đây chính là kẻ đã vứt bỏ đích mẫu của Bàn Nhi đi.
Thù mới hận cũ càng tăng thêm, Diêu Quân Chí cũng chẳng quan tâm đến Hoắc ma ma nữa, liền đánh thêm mấy cái. Phỉ Thúy bên kia muốn lên can ngăn, nhưng lại bị Miêu Thúy Hương chặn lại.
Miêu Thúy Hương vì kiệt sức mà thở hết sức khó khăn, vẫn không quên giúp đỡ mẹ chồng một tay.
Những người khác thì bà ta không biết, nhưng bà ta hiểu rằng nếu như hôm nay mẹ chồng bị thiệt thòi ngay dưới mí mắt bà ta, khi trở về nhà Tô Giang chắc chắn sẽ không tha cho bà ta, nói không chừng còn đuổi bà ta về Dương Châu.
Bà ta ôm Phỉ Thúy rất chặt: “Ngươi làm cái gì ngươi làm cái gì? Hai lão phu nhân đánh nhau, ngươi chọc vào làm cái gì?”
“Buông ra!” Phỉ Thúy lo lắng, xô đẩy bà ta.
“Hừ, tiểu cô nương ngược lại rất đanh đá, chưa bị dạy dỗ bao giờ có phải hay không?”
Miêu Thúy Hương cũng xắn tay áo tiến lên.
Đợi đến khi Hoắc ma ma cuối cùng cũng gọi được người đem mấy người kia tách ra, mấy người họ sớm đã tóc tai bù xù, trên người dính đầy những cỏ vụn cánh hoa. Nhị phu nhân bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy rất nhiều máu, Phỉ Thúy cũng bị đánh không hề nhẹ.
Diêu Quân Chí chỉ bị vài cú đánh lên mặt, tương đối mà nói thì tình trạng vẫn tốt hơn một chút. Tuy nhiên Miêu Thúy Hương lại không ổn như vậy, Phỉ Thúy là một nha hoàn chuyên hầu hạ người khác, sức mạnh rất lớn, hai người đánh nhau ngang sức ngang tài, đầu tóc bị làm đến rối tung rối mù, trên mặt bị đánh cho bê bết máu.
Chuyện lần này gây nên náo loạn rất lớn, Hoắc ma ma vừa nghĩ trong lòng về kết cục của bản thân, vừa lo lắng sai người đến Cảnh Nhân cung báo tin, đương nhiên còn đến cả Khôn Ninh cung.
Đây không còn là chuyện bà ta có thể giải quyết được rồi.
Mọi chuyện còn lan truyền nhanh hơn so với trong tưởng tượng, thậm chí ngay cả Tông Tông cũng biết.
Cũng bởi vì vậy mà khi Hồ Thục Phi chờ người đến dồn dập ở Ngự hoa viên, đã thay đổi địa điểm, di chuyển đến Khôn Ninh cung.
Bên trong Khôn Ninh cung, Nhị phu nhân đứng một bên để Hoàng Hậu xem những vết thương trên mặt, vừa lặng lẽ khóc nức nở. Cùng Phỉ Thúy đứng một bên với những vết máu trên mặt, cảnh tượng cực kỳ thê thảm.
Mà đứng ở bên kia chính là Bàn Nhi với vẻ mặt không biết phải làm sao, có cả hai kẻ cây ngay không sợ chết đứng là Diêu Quân Chí và Miêu Thúy Hương, tình trạng bà ta chẳng tốt hơn Phỉ Thúy là bao.
Tông Tông ngồi ở ghế đầu, không nhìn ra được biểu cảm như thế nào, hỏi: “Ai nói đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe được lời này, Hoắc ma ma cân nhắc tự hỏi, bà ta vốn được lệnh của Quý Phi làm việc, người Tô gia cũng do bà dẫn vào cung, bây giờ trên đường lại xảy ra loại chuyện này, dù thế nào đi nữa bà ta cũng không thể thoát khỏi tội danh không làm tròn bổn phận. Phu nhân Thừa Ân hầu bị thương thành như vậy, Hoàng Hậu nương nương nhất định sẽ không tha cho bà ta, bây giờ bà ta chỉ có thể ôm chặt lấy bắp đùi của Tô Quý Phi, nói không chừng sẽ có thể toàn mạng mà lui.
Những suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu bà chốc lát, vẻ mặt Hoắc ma ma cung kính, thậm chí còn có vẻ như có lời khó nói mà nhìn Trần Hoàng Hậu một cái.
“Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, nô tỳ ở phía sau, hình như phu nhân Thừa Ân hầu đã nói lời gì đó khó nghe, bị Tô lão phu nhân nghe thấy được.”
“Ngươi ngậm máu phun người!” Nhị phu nhân hét lên, đồng thời bởi vì vết thương nơi khóe miệng mà bà ta thở hổn hển.
Hoắc ma ma hơi rùng mình, vội vàng nói: “Cụ thể là gì thì nô tỳ không nghe rõ.”
Sau đó thì không có âm thanh nào vang lên nữa.
Cũng chẳng cần bà ta nói thêm gì nữa, mọi chuyện không phải đã rõ ràng rồi sao, một bên tiến cung một bên xuất cung, vô duyên vô cớ lại có thể gây sự đánh nhau. Một bên là phu nhân thế gia, một bên là mẹ đẻ của Quý phi, đều là người có địa vị, lẽ nào không quan tâm thể diện sao?
Nhưng thể diện đối với loại người như Diêu Quân Chí mà nói, là một thứ gì đó không tồn tại, trong mắt bà ta thể diện là thứ không đáng mấy đồng tiền, người có thể bị sỉ nhục, nhưng tâm không thể bị khinh bỉ, đây là tôn chỉ của bà ta.
Cũng là do bà ta làm việc không theo lẽ thường, nếu đổi lại là một phu nhân thế gia khác, chắc hẳn vừa nghe Nhị phu nhân bảo nàng ta không đúng, cũng chỉ có thể nén giận, sau khi sự việc xảy ra xong thì có thể lấy chuyện từ nơi khác để trút giận lên. Bà ta thì hay rồi, vừa đến đã đánh nhau một trận, ngoài ra còn làm cho Nhị phu nhân bị đánh đến hôn mê, còn là tình cảnh đánh nhau đến mức không thể thu dọn.
Ban đầu Trần Hoàng hậu ngồi nghe chuyện này, còn tính toán làm sao mới có thể vạch ra một tình huống có lợi cho mình, tốt hơn là nhân tiện làm cho Cảnh Nhân cung bị quở trách.
Đáng tiếc là chuyện này rắc rối rất lớn, còn kinh động đến cả Bệ hạ, Tông Tông vẫn còn đang ở Càn Thanh cung, nên đã sai Phúc Lộc đến, trực tiếp gọi mọi người đến Khôn Ninh cung, đương nhiên bà ta không có thời gian nói chuyện với Nhị phu nhân.
Bà ta không thể nói, Bàn Nhi cũng không biết tình hình cụ thể là như thế nào, nàng lặng lẽ không nói gì.
Ngược lại là Diêu Quân Chí lên tiếng.
“Bệ Hạ, người nào làm người đó chịu, vị phu nhân này quả thực là do dân phụ đánh, bà ta nói chuyện quá khó nghe, lại còn chế giễu dân phụ, dân phụ chẳng qua chỉ là người đàn bà phố phường, cũng không biết nói đạo lý, nói chuyện không thắng nổi nên mới ra tay đánh người.”
Dường như Nhị phu nhân đã bắt được sơ hở nào đó, lập tức nói: “Bệ hạ, ngài nhìn xem bà ta chủ động nhận tội, chính bà ta ra tay đánh thần phụ trước, thần không kịp nói một lời nào, bà ta đã nhào lên đánh, từ trước đến nay chưa từng gặp qua loại người nào trắng trợn đến vậy, ở trong cung còn dám đánh cả thần phụ là Cáo mệnh nhất phẩm phu nhân, cầu mong Bệ hạ làm chủ cho thần phụ.”
Hai mắt Trần Hoàng Hậu khép hờ, dường như rất đau lòng nói: “Bệ hạ, thần thiếp tiến cung đã nhiều năm, không có duyên hầu hạ mẫu thân, không ngờ rằng hôm nay ngay dưới mí mắt thần thiếp, mẫu thân lại bị kẻ khác đánh. Cái khác thần thiếp không dám nói, chỉ mong Bệ Hạ trừng trị cho công bằng.”
Đã nói thế này, Bàn Nhi không lên tiếng cũng không được
“Bệ hạ, lẽ ra thần thiếp nên tránh hiềm nghi, nhưng từ trước đến nay thần thiếp hiểu rất rõ mẫu thân của mình, nếu như không có kẻ nào ức hiếp bà quá đáng thì bà tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như thế này, cầu mong bệ hạ xét xử rõ ràng.”
Tông Tông nhìn Diêu Quân Chí, hỏi bà ta: “Tô lão phu nhân, bà còn lời nào để nói không?”
Diêu Quân Chí đang đợi câu nói này.
Mấy chuyện phân xử thế này bà ta đã thấy rất nhiều rồi, nhưng hầu hết người phân xử đều là hàng xóm láng giềng, cũng không giống như bây giờ bà đã đánh một Cáo mệnh phu nhân, mà không phải là mấy người trong xóm cãi cọ với nhau.
Ngay cả khi người phân xử được thay đổi thành Hoàng Đế, nhưng dù đổi người thì bản chất của nó vẫn không thay đổi. Thực ra vừa nãy thốt ra những lời đó, chính là do Diêu Quân Chí cố ý muốn đào hố cho bọn họ, cái này gọi là, muốn khen thì phải chê trước, bà ta là một kẻ lỗ m.ãng, điều này không sai, nhưng bà ta không phải kẻ ngu.
“Dân phụ không còn gì muốn nói cả, nhưng dân phụ thỉnh cầu Bệ Hạ làm chủ cho Quý Phi nương nương.
Dân phụ chỉ là… chỉ là một phụ nữ thôn quê, chưa từng nhìn thấy việc đời, cũng không hiểu quy củ gì cả, nhưng dân phụ cũng biết rằng phu nhân cũng chẳng là gì so với Quý Phi nương nương. Vị phu nhân gọi là cái gì này nói Quý Phi nương nương là chim trĩ xoay mình, lại còn kêu Tô gia là sa cơ thất thế, cậy nhờ vào chim trĩ trở mình đến nay mới có thể tiến cung.”
“Nói xấu Tô gia thì cũng thôi đi, Tô gia vốn xuất thân là dân nghèo, đối với các Quý nhân mà nói thì đó là nơi sa cơ thất thế, nhưng Quý Phi nương nương đã ở bên Bệ hạ nhiều năm, sinh cho Bệ Hạ mấy vị Hoàng tử Công chúa, Quý Phi nương nương là chim trĩ, vậy những vị Hoàng tử Công chúa Quý Phi nương nương sinh ra là gì? Lúc đó dân phụ nghe xong thực sự rất tức giận, nên mới vội vàng đi qua chất vấn bà ta, bà ta còn nói chuyện này liên quan gì đến dân phụ, lẽ nào dân phụ chính là kẻ sa cơ thất thế kia sao? Dân phụ mới ra tay đánh bà ta.”
“Đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, bà ta trước mặt dân phụ là như thế. Dân phụ đánh người thực sự là do dân phụ sai, Bệ Hạ muốn trừng phạt dân phụ như thế nào cũng được, dân phụ tuyệt đối sẽ không hai lời, nhưng những người này lại vô lễ với Quý Phi nương nương, xin Bệ hạ hãy làm chủ cho nương nương.”
Nói xong, Diêu Quân Chí quỳ xuống, Bàn Nhi đi đến đỡ bà dậy cũng không được.
Nàng dứt khoát không đỡ bà dậy nữa, Bàn Nhi cũng quỳ xuống, rơm rớm nước mắt: “Không ngờ Thừa Ân Hầu phu nhân lại thốt ra những lời lẽ khiếm nhã như vậy, thật khiến người khác… Bệ Hạ, thần thiếp cũng chưa nói gì cả, ngài muốn làm sao, muốn trừng phạt mẹ con thiếp thì cứ trừng phạt, tốt nhất là đuổi thần thiếp ra khỏi cung, miễn cho thần thiếp chỉ là một con chim trĩ làm ô uế chốn thâm cung.”
Trần Hoàng hậu sửng sốt, nhỏ giọng hỏi Nhị phu nhân: “Mẹ, mẹ có nói những lời này sao?”
“Ta không có… bà ta nghe nhầm rồi, bà ta vu oan cho ta…” Nhị phu nhân còn đang nghĩ xem nên giải thích như thế nào, Miêu Thúy Hương bên kia đã lên tiếng.
“Bệ Hạ, người đừng trách dân phụ xen mồm vào, nếu không phải do bà ta nói khó nghe như vậy, mẹ chồng của dân phụ cũng đã lớn tuổi, làm sao có thể ra tay đánh người? Có một vài người không biết giữ mồm giữ miệng, thích nói xấu sau lưng người khác, bị người khác bắt gặp thì sống chết không nhận.”
“Gặp phải loại người như thế, chúng thần còn có thể làm gì? Nói lý lẽ thì không thắng nổi người ta, có thể chân trước một mực khẳng định lời nói, chân sau đã nuốt lời. Nuốt xuống khẩu khí này, nhưng lời này nghe qua quả là sỉ nhục người khác, là ai cũng không thể nuốt trôi được, cho nên chúng thần mới ra tay đánh người.”
Giọng nói của bà ta lành lạnh, vừa nói vừa liếc mắt về phía Nhị phu nhân và Trần Hoàng hậu, như sợ người khác không biết bà ta đang nói về ai.
Bên cạnh một đám cung nữ thái giám kìm nén tiếng cười, cảnh tượng nhất thời thật xấu hổ.
Nhưng Trần Hoàng hậu tức giận đến nỗi không nói gì, Nhị phu nhân cũng không lên tiếng, bà ta bỗng nhanh trí, trợn ngược mắt rồi lăn ra ngất xỉu.
Phú Xuân vội vàng gọi Nhị phu nhân hai tiếng, Trần Hoàng hậu cũng kinh ngạc biến sắc mà lay bà ta dậy, thế nhưng không thể gọi bà ta tỉnh, chỉ có thể lo lắng sai người kêu thái y.
Đến lúc này, mọi chuyện đã trở thành một vở hài kịch.
Tông Tông hắng giọng một cái, Trần Hoàng Hậu quay đầu lại nhìn hắn, vội vàng quỳ xuống.
Hắn cũng không nói gì, Trần Hoàng hậu cũng chẳng thể nói lời nào.
“Bệ Hạ, mọi chuyện đã đến mức này, không biết ai đúng ai sai, nhưng mẫu thân của thần thiếp lại bị thương thành như vậy…” Ý nàng ta cũng chính là nói Nhị phu nhân bị thương thành như vậy, Diêu Quân Chí lại không bị gì, hay là bỏ qua chuyện này đi?
Tông Tông nhìn nàng ta với ý tứ sâu xa: “Hoàng hậu, phu nhân Thừa Ân hầu phải biết quản lý cái miệng lại, điều gì nên nói điều gì không nên nói, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ trở thành cái dạng gì? E rằng Quý Phi nương nương bị mất mặt, thì mặt mũi Hoàng hậu cũng không được đẹp cho lắm.”
Dù sao là do Thừa Ân phu nhân hầu thốt ra lời không hay trước.
Trần Hoàng hậu cúi đầu càng thấp: “Bệ Hạ, mẫu thân về nhà chắc chắn sẽ đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm, chờ đến khi thương thế của bà đỡ hơn, thần thiếp sẽ để bà đến Tô gia tạ tội.”
Tông Tông gật đầu: “Nếu Hoàng Hậu đã có quyết định như vậy, trẫm cũng không nhiều lời nữa, chỉ là oan ức Quý phi.” Nói xong, hắn nhìn Bàn Nhi.
Trong lòng Bàn Nhi chắc hẳn sẽ nhìn ra hắn đang giả vờ, nhỏ giọng nói một câu thần thiếp không tủi thân, nhưng rõ ràng là vì thân phận của Hoàng hậu, không dám nói một lời nào.
Cảnh tượng được thu dọn sạch sẽ.
Sau đó những người không ở Khôn Ninh cung dĩ nhiên là rời đi, Tông Tông cũng không ở lại lâu, trở về Càn Thanh cung, Bàn Nhi đưa Diêu Quân Chí cùng Miêu Thúy Hương về lại Cảnh Nhân cung.
Thuốc trị thương bình thường luôn chuẩn bị sẵn trong cung, để mấy cung nữ hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu, sửa sang lại quần áo và búi tóc, sau khi xoa thuốc lên mặt, Bàn Nhi mới nói: “Người nghe thấy thì nghe thôi là được rồi, lại còn ra tay đánh làm gì.”
“Loại người này nếu không dạy dỗ bà ta…, không biết rằng bà ta còn có thể nói những lời khó nghe nào nữa.”
“Người cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe không còn như trước, đánh nhau với người ta lỡ như có chuyện gì thì làm sao?”
“Không có chuyện được đâu, loại người như bà ta đi một đoạn đường còn bắt người khác dìu, ta chỉ đánh vài cái.”
Mẹ con hai người ai cũng không nhìn ai, cho nên mới có thể nói chuyện, chưa kể đến bọn họ đã thân thiết hơn trước một chút.
Dường như đã trở về hồi xưa, khi ấy Bàn Nhi đã hiểu chuyện, mỗi lần Diêu Quân Chí cãi nhau với mấy người bên ngoài rồi còn đánh nhau với người ta, bà đều than phiền như vậy, còn không quên cho nàng xem vết thương.
Miêu Thúy Hương đứng một bên, ngó đông ngó tây nhưng không dám xen miệng vào.
“Cái kia, Bệ Hạ sẽ không vì chuyện này mà trách cứ người đúng không?” Diêu Quân Chí nhìn Bàn Nhi, hỏi một câu.
Tâm trạng Bàn Nhi trở nên phức tạp, nhìn thấy vết thương trên mặt bà ấy, mới hoàn hồn đáp: “Không sao, Bệ Hạ không phải loại người không biết phân biệt đúng sai, người yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu.”
“Vậy là được rồi.”
Ngồi một hồi, uống một tách trà, Diêu Quân Chí đứng lên nói: “Chậm trễ lâu như vậy, cũng nên xuất cung rồi.”
“Để ta sai hạ nhân tiễn người.”
Đợi người đi khỏi, dường như Bàn Nhi mới nhớ ra phải căn dặn Thanh Đại cái gì, đưa mấy lọ thuốc trị thương cho nàng ta, với tính cách của Diêu Quân Chí, những vết thương nhỏ này bà sẽ không đi mời đại phu.
Trải qua một lúc, Bạch Thuật tiễn người xuất cung vẫn chưa trở về, trái lại là Phùng Hải đến.
Phùng Hải cười cười, nói: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, vừa nãy Bệ Hạ đã hạ chỉ, sắc phong cho lão thái gia trở thành Vĩnh Thuận bá, ý chỉ hiện tại truyền đạt ra ngoài cung.